Trần Vũ biết bản thân không thể trông mong quá nhiều vào những người này, tán tu có khối tài sản như vậy cũng khá lắm rồi.
Nhưng nhìn mấy thanh mộc kiếm, Trần Vũ thầm cười trừ.
Mộc kiếm là pháp khí cấp thấp, thân kiếm chỉ có một đạo phù văn, nên giá cả rất thấp.
Tu sĩ tự biết bản thân không có nhiều linh thạch, đều lựa chọn mộc kiếm làm pháp khí phòng thân.
Tuy uy lực không lớn, nhưng dùng vật này để phi hành cũng không tệ.
Kiểm kê một lúc, Trần Vũ đem mấy thứ không có giá trị như y phục cùng pháp quyết vứt vào đống lửa.
Ngồi dựa lưng vào gốc cây, Trần Vũ ngẩn đầu nhìn về phương trời xa xăm, trong lòng có chút cảm khái.
Nghĩ lại cũng thật nực cười, lúc mới vào tu tiên giới hắn nào dám giết người, mà lần đầu giết Tiêu Diệp khiến hắn rơi vào tự trách.
Còn giờ đây khác biệt một trời một vực, cho dù có giết thêm vài người nữa, hắn cũng không thấy áy náy trong lòng.
Dù sao, bước vào thế giới này, người kia không chết thì hắn vong, nên buộc phải làm như vậy.
Ngẫm lại thời gian bước vào tu tiên giới, Trần Vũ không khỏi thở dài, cũng chẳng biết khi nào bản thân mới có thần thông như mấy vị cao nhân kia.
Mà nhắc tới mấy vị cao nhân kia, hắn lại nghĩ tới Bạch Tử Vân, cho tới giờ hắn vẫn không biết thân phận thật sự của Bạch Tử Vân.
Nàng ấy cứ thần thần bí bí, giống như có một bức màng to lớn nào đó che chắn lại mọi thứ, dù muốn đoán mò cũng không có kết quả.
Bất quá, cái hắn cần lúc này chính là mau chóng đột phá tầng ba, như vậy bản thân mới có lực lượng bảo vệ bản thân.
Trần Vũ thừa biết, dựa vào người khác chỉ là cách tạm thời, dựa vào bản thân mới là cách tốt nhất.
Đến sáng hôm sau, Trần Vũ cưỡi mây trở về căn nhà hoang nằm sâu trong lòng núi.
Nhưng vừa đáp xuống trước sân, trong nhà bỗng bước ra một trung niên mặc y phục màu đen, người này ngẩn đầu nhìn hắn:
"Tiểu hữu, đợi ngươi đã lâu! Sao không vào trong uống một tách trà cùng bọn ta?"
"Vãn bối không dám, nếu đây là nhà của tiền bối, vậy vãn bối không làm phiền!" Trần Vũ lùi về sau giữ khoảng cách an toàn, ôm quyền thi lễ.
Mà theo khí tức phát ra từ người đối phương, rõ ràng không kém Trịnh sư thúc, dường như còn mạnh hơn một chút.
Tuy phát sinh sự tình ngoài ý muốn, nhưng hắn không có quay đầu bỏ chạy, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lúc này, trong nhà bước ra một thiếu phụ xinh đẹp, nàng ta hướng hắn nói: "Nơi đây không phải nhà của ta, mà là nhà của ngươi! Hôm nay đến đây, đích xác là có chút chuyện cần tìm ngươi.
"
Nghe tới đây, Trần Vũ không ngờ một tên tán tu như hắn lại được hai vị Trúc Cơ mò tới hỏi thăm, làm hắn được ưu ái mà lòng kính sợ.
"Không biết hai vị tiền bối có chuyện gì cần vãn bối giúp đỡ? Nếu vãn bối có điều gì bất kính, mong hai vị lượng thứ cho.
" Trần Vũ bình tĩnh, sau đó nhìn về phía trung niên, miễn cưỡng nở nụ cười.
Hiện giờ trong lòng hắn đang nghi hoặc, không biết ba người hôm qua có phải hạ nhân của hai vị tiền bối Trúc Cơ này hay không.
Nếu đúng là vậy, cái này chẳng phải hắn đã tự chui đầu vào rọ rồi hay sao?
Nghĩ tới đây, Trần Vũ có chút khó xử lý, với lại hiểu ra, mắt trái co giật hôm qua chính là nhắc tới hai vị cao thủ này.
"Mạo phạm thì không có, nhưng hai người chúng ta cần lấy một thứ trên người ngươi! Ta nghĩ, ngươi nên giao vật thần bí đó ra để tránh dính phải phiền toái không đáng có.
" Thiếu phụ lắc đầu, âm thanh không có sự tức giận nào, dường như rất khách khí với hắn.
"Vật thần bí? Vãn bối thật sự không hiểu hai vị tiền bối đang nói tới thứ gì?" Trần Vũ sững người, ngoài mặt vẫn tỏa ra ngơ ngác không hiểu.
Tuy nhiên trong lòng lại lo lắng bất an, nghe ba chữ "vật thần bí", Trần Vũ vô tình nghĩ đến Hắc Tháp trong thức hải.
"Không lẽ, có người biết ta đang giữ vật đó trong người?" Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, thần sắc trở nên căng thẳng.
Nếu là trước kia, kêu hắn vứt bỏ Hắc Tháp, hắn nhất định sẽ không do dự mà gật đầu đồng ý.
Còn bây giờ, khi đoán được một phần lai lịch của nó, hắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này.
Đây là cơ duyên của hắn, bản thân phải bỏ ra vô số đâu khổ mới đạt được, đâu phải muốn lấy