Hai người thấy thái độ của Trần Vũ thì gật đầu, nhưng lúc định rời khỏi, thiếu phụ chợt quay đầu lại, hỏi:
"Tiểu hữu, ta có điều thắc mắc, không biết làm sao ngươi có được tấm ngọc bội kia vậy?"
Trần Vũ nhìn theo ánh mắt của thiếu phụ, thì ra là nói tới tấm ngọc bội của Bạch Tử Vân.
Hắn cẩn thận đánh giá đối phương, muốn biết hai người trước mặt là bạn hay thù, lỡ như trả lời không đúng, chỉ e khó giữ cái mạng nhỏ.
Thông qua đó, hắn vô tình phát hiện, khi nhìn thấy tấm ngọc bội, ánh mắt bọn họ rất khác thường.
Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm nhận được sự cung kính trong mắt hai vị tiền bối.
Nắm bắt điểm này, Trần Vũ phán đoán hai bên có quen biết với nhau, cho nên thái độ hai vị Trúc Cơ này mới hòa nhã như vậy.
Bởi vậy, Trần Vũ mới hướng đối phương, thành thật nói:
"Tấm ngọc bội này, vãn bối được một vị cố nhân tặng cho, không biết có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì! Ta chỉ thuận miệng hỏi như vậy, cáo từ!"
Thiếu phụ lắc đầu, dường như đã tìm được câu trả lời thỏa đáng, liền cùng trung niên biến thành một đạo cầu vòng ở đường chân trời.
Bước vào nhà, Trần Vũ trầm tư suy nghĩ, nhìn bộ dạng của bọn họ, đoán chừng có mối quan hệ đặc biệt nào đó với Bạch Tử Vân.
Nhưng nếu là nàng, vậy cần gì cho người tới đây tìm chiếc hộp?
Không phải chỉ cần cho thiên hạc đưa thư tới là được rồi sao?
Bất quá, nghĩ mãi Trần Vũ vẫn không biết tại sao đối phương lại biết mình có chiếc hộp trong tay.
Rõ ràng hắn không có đem chuyện này nói với người khác, kể cả Bạch Tử Vân cũng vậy.
Lâm vào đường cùng, Trần Vũ trầm mặc không nói, trong đầu không ngừng tính tới các phương hướng khác nhau.
Sau cùng, Trần Vũ lắc đầu thở dài, đứng dậy cưỡi mây rời khỏi, hắn không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.
Nơi đây bị tu sĩ Trúc Cơ dễ dàng tìm thấy, vậy những kẻ đánh chủ ý tới chiếc hộp cũng tìm được nơi này.
Nên căn nhà đã không còn an toàn như trước, vì bảo vệ mạng nhỏ, hắn buộc phải tìm chỗ kín đáo hơn.
Vùng đất An Châu có vô số núi hoang, chỗ chưa có nhân loại đặt chân lên cũng không ít.
Trần Vũ cưỡi mây phi hành suốt hai ngày, chỗ tốt thì gặp không ít, nhưng đều bị người khác chiếm làm của riêng.
Mà hắn không phải người thích phiền toái, căn bản vừa thấy địa phương đã bị người khác sử dụng, liền xoay người rời đi.
Hai ngày tiếp theo, Trần Vũ quả thực tìm được vài địa phương hoang vu vắng vẻ, nhưng linh khí lại mỏng manh đến đáng thương.
Đoán chừng, ngồi ở đây mười năm cũng không đột phá được một tiểu cảnh giới, bởi vậy hắn lại mang theo tâm tư đi đến chỗ khác.
Năm ngày sau, hắn rốt cuộc tìm thấy ngọn núi vừa ý mình, một nơi khiến hắn cảm thấy an toàn nhất.
Nơi đây bốn phía hoang vu, ngoại trừ dã thú thì không còn tồn tại nào khác, hơn nữa địa thế cực kỳ hiểm trở, từ trên cao nhìn xuống không thể phát hiện điểm khác thường.
Trên hết, nơi đây có linh khí nồng đậm hơn chỗ cũ rất nhiều, đến cây táo dại ven đường cũng có linh khí nhàn nhạt.
Đến trái cây dại cũng tồn tại linh khí mỏng manh, đủ cho thấy nơi đây tốt hơn mấy chỗ khác.
Bởi vậy, Trần Vũ đi một vòng, tìm chỗ có phong cảnh tốt nhất để kiến tạo động phủ.
Phải mất ba ngày hắn mới thiết kế xong động phủ của mình, bên trong có tổng cộng sáu gian phòng và một đại sảnh.
Đại sảnh có diện tích hơn mười trượng, không gian thoáng đãng, bên trong có trang trí vô số hoa cùng cỏ dại, làm gian phòng trở nên hòa nhã.
Mấy phòng còn lại lần lượt là Tu Luyện Thất, Linh Đan Thất, Pháp Quyết Thất, Linh Dược Thất và một phòng trống để khách nhân tá túc.
Làm xong hết thẩy, Trần Vũ đứng dậy ngắm thành quả của mình một lúc, bất quá hắn thấy có gì đó thiếu thiếu.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn rốt cuộc biết thiếu sót của mình chính là trận pháp phòng ngự.
Nếu người khác biết chỗ này, chỉ cần phá cửa đá là xong, căn bản chẳng tốn chút sức lực nào.
Mà hắn không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng hiện tại chưa phải lúc tiêu tốn linh thạch, nên hắn miễn cưỡng không nghĩ tới.
Trần Vũ phóng mắt nhìn cảnh vật chung quanh, lúc này mới âm thầm gật đầu thích thú.
Cách động phủ chừng năm thước là con suối chảy ra từ hốc đá, tiếng nước chảy róc rách cùng làn nước mát lạnh làm cho tinh thần thư thái vô cùng.
Mà bao bọc xung quanh là vô số gốc cổ thụ cao chọc trời, tán cây dày đặc để lọt xuống một chút ánh sáng, nhưng đủ cho sinh vật bên dưới phát triển.
Phía xa xa lại mọc lên