"1000 tiên nữ? Làm sao mà nhiều như thế được?! Thế giờ họ đang ở đâu?" Mâu Thành Vũ tò mò hỏi.
"À, tất cả bọn họ đều tu luyện thành thần trên Thiên giới hết rồi.
Vốn dĩ ban đầu bọn là một miếng ngọc phỉ thúy bên cạnh tiền tử ấy.
Giờ thì tìm họ cũng vô ích thôi, phàm nhân không thể nào sánh được với thần tiên đâu.
Làm tiên mà ăn đạm bạc thì thà làm phàm nhãn mắt thịt còn hơn" Ba Ngải Tư dừng lại trước một con sông rồi ngồi xuống.
Lưu Hà mà một phần của sông Vạn Tự Lưu trước kia nên là linh khí phải nói là rất dồi dào.
Ba Ngải Tư giơ tay chạm vào dòng nước mát thì cảm nhận được một đạo linh lực đang chảy vào cơ thể mình.
Đạo linh lực này dường như là một hỗn hợp giữa linh khí thiên địa và của yêu ma.
Phải nói là giờ dùng để tu luyện rất thích hợp nhưng nó không còn thuần khiết như xưa thì làm sao mà có thể an toàn tuyệt đối?
"Có vẻ như là sắp đến Đôn Hoàng Miếu rồi.
Không biết thời gian trôi qua như thế nào ta cảm giác như đã một ngày trôi qua rồi ấy.
Bình thường ở gia tộc bị bắt nạt cũng không để ý..." Mâu Thành Vũ đang nói thì bị y ngăn lại.
"Ngậm mẹ mồm ngươi vào đi.
Ngươi biết lý do không? Thời gian trôi qua thế nào thì ngươi cũng hiểu rõ mà.
Một ngày đối với tu tiên giả không khác gì một giấc mơ nhỏ bé không đáng nhớ.
Hay là 100 trăm năm đều như một tháng, 1000 năm là một năm trôi qua rồi.
Có khi không để ý thời gian mà cũng không biết bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi nên khái niệm thời gian với tu tiên giả khá là mơ hồ." Ba Ngải Tư nói rồi vận công tu luyện, bỏ mặc hắn bơ vơ không hiểu chuyện gì như gà con mới nở.
Hắn cảm thấy y thật quả là lạnh lùng mà.
Làm thế nào mà lại bỏ hắn đi tu luyện như thế chứ.
Nếu y tu luyện thì hắn cũng phải học tập theo chứ, hơn nữa tất cả đồ của cả hai đều ở trong giới chỉ hết rồi thì sợ mất cái gì nữa.
Nghĩ một hồi rồi hắn ngồi cách y khoảng một thước rồi bắt đầu vận công.
Y lúc này đang trôi nổi trong thức hải của mình, nơi này toàn là tinh cầu phát ra ảnh sáng rực rỡ.
Xung quanh còn trôi nổi những mảnh ký ức vụn vặt không đăng nhắc đến.
Y cứ bước đi một cách vô nghĩa ở đây vì y không biết nơi này có gì nữa.
Grào!
Bỗng nhiên có tiếng của một con rồng vang lên làm y sợ hãi không thôi.
Nếu là kiếp trước thì may ra y còn đối đầu được với mấy con cùng một lúc nhưng giờ tu vi chỉ là một Phàm cảnh không đánh nhắc đến thì làm gì được?
Sau đó một hắc long, vảy cứng cáp, mắt đỏ dưới mi còn có vài đường vẽ tinh xảo, toàn thân bao bộc bởi ma khí và