"À, cái này....!chuyện rất dài.
Vãn bối kế thừa chức Đế quân sau khi sư phụ mất nhưng khoảng mười mấy vạn năm sau thì bị kẻ khác gi.ết chết.
Sau khi chết tàn hồn lưu lạc khắp nơi, chứng kiến nhiều chuyện rồi được Minh vương hồi sinh, trao cho Nguyên Thủy Tinh Kiếm." Ba Ngải Tư đáp.
"Hóa ra là vậy.
Có vẻ như là dấu vết của kẻ biết về Thất Đại Họa Thú vẫn còn.
Cho ta hỏi bây giờ là năm bao nhiêu rồi?" Hắc long hỏi.
"Khoảng là năm Chính Dương thứ 2 vạn 738 rồi.
Thời gian đó Thánh Mẫu nương nương cùng các hung thú và thánh thủ bị giết hết.
Vãn bối cũng không biết vì sao nhưng mà đây là sự thật" Ba Ngải Tư nói.
"Tính ra thì cũng đã trải qua hơn 170 vạn sau khi ta biến mất rồi.
Ta chỉ cho ngươi cái này, đến Dị Ma Vực ở cực Đông của Đông Tinh đại lục này mà tiếp nhận truyền thừa của ta." Hắc long nói.
"Dị Ma Vực ở đây là nơi có truyền thừa của tiền bối? Nhưng tại sao biến mất hơn trăm vạn năm rồi lại xuất hiện chứ.
Rốt cuộc Thất Đại Họa Thủ có ý định gì?" Ba Ngải Tư kinh ngạc nhìn hắc long.
Hắc long im lặng một hồi, nói: "Công việc chỉ là cân bằng âm dương thôi.
Ngươi bị giết, Thiên giới đánh chiếm Ma giới thì chính là mất cân bằng về mọi mặt.
Mị Linh Yêu Hồ cân bằng chí dương chí âm, phần thiện phân ác, nhân sinh vạn vật vô thường nhưng khoảng mấy vạn năm nữa mới có người tiếp nhận truyền thừa.
Đến lúc đó tai họa ngập trời nên là đành phải ra tay trước.
Muốn xưng vương thì hãy tiếp nhận truyền thừa của ta nhưng hãy cẩn thận.
Nó có thể giết người đấy."
Dứt câu, y choàng tỉnh dậy thì thấy thời gian bên ngoài trôi qua gần nửa canh giờ mà bản thân lại có cảm giác như ở trong thức hải 1 ngày.
Nhìn sang bên cạnh thì thấy Mâu Thành Vũ cũng vận công tu luyện, không nói gì mà lấy lò đan ra cùng vải thảo dược rồi bắt đầu luyện đan.
"Lời này của tiền bối là ý gì chứ? Tiếp nhận truyền thừa có thể giế.t chết ta? Hay là liên quan đến chữ cuồng trong danh xưng của tiền bối? Nhưng dù nguy hiểm đến thế nào ta cũng nhất định phải có bằng được!" Ba Ngải Tư nghĩ, tay châm lửa lên mà luyện đan bằng hồn lực.
Trải qua một khắc, mùi hương đan dược sắp thành hình lan tỏa khắp nơi khiến Mâu Thành Vũ đang tu luyện dừng lại, hướng ánh mắt về phía y.
Hắn cảm thấy y dường như là đã sống rất lâu rồi chứ không phải là mấy trăm năm đầu.
Từ cách nói chuyện, trình độ luyện đan và kiến thức đều rất uyên bác.
"Ba huynh, huynh sống bao nhiêu năm rồi? Ta cảm thấy huynh hình như không phải đã sống vài trăm năm mà là mấy ngàn năm ấy." Mẫu Thành Vũ hướng ánh mắt tò mỏ về phía y như một đứa trẻ hỏi.
"Ngươi đoán xem, ta sống bao nhiêu năm thì chắc chắn là tổ tông của ngươi.
Có thể là con cháu cả bao nhiêu thế hệ của ta có thể sinh