Khác với y, Tống Mao Bàng trở về hoàng cung mà mình sống khi còn nhỏ.
Từng dòng ký ức không mấy vui vẻ không ngừng tuôn trào trong đầu hắn.
Từ cảnh hắn bị đẩy xuống hồ, cảnh hắn bị một cung nữ của đại ca ỷ thế tát hắn, cảnh hắn bộc phát hàn độc rồi một mình chịu đựng đau đớn.
Cung điện hắn từng ở bây giờ thật cũ kỹ, lạnh lẽo vô cùng.
Sau đó hắn nhìn thấy Vân Duyệt đang bị một cung nữ khác ức hiếp, muốn chạy đến giúp nhưng lại không thể chạm vào nàng được.
Cứ như thế, Tống Mao Bàng bất lực chứng kiến người quan tâm mình chịu sự ức hiếp từ kẻ khác.
Xọat!
Không gian xung quanh nhanh chóng thay đổi một lần nữa, lần này Tống Mao Bàng nhìn thấy bản thân đứng một góc nhìn hoàng thượng, hoàng hậu, các phi tần và các huynh đệ tỷ muội mình tham dự yến tiệc vô cùng vui vẻ.
Chẳng ai thèm ngó đến một phế vật như hắn, cứ như thế hắn bị không khí vui vẻ này lãng quên.
Xoạt!
Lại một lần nữa, lần này là cảnh tượng hoàng hậu nghe tin hắn bộc phát hàn độc nhưng lại bày ra vẻ mặt vô cùng bình thản, như chẳng liên quan đến minh.
Ánh mắt đăm chiêu nhìn thuộc hạ.
"Tên súc sinh đó không phải con ta! Có chuyện gì lần sau đừng tìm ta nữa! Cứ để nó chết vì hàn độc đi!"
Giữa đại điện rộng lớn, hắn thấy Tống Lệ Hy khóc lóc cầu xin hoàng thượng mau tìm hắn về, nàng nói dù hoàng thượng không thích hắn nhưng hắn chính là huyết mạch của hoàng thượng, chẳng lẽ cứ mặc kệ? Rồi không màn đến những lời chỉ trỏ xung quanh mà cởi bỏ hết những thứ đắt tiền trên người trừ bộ đồ đơn sơ rồi tuyên bố đoạn tuyệt với hoàng thất, mạnh mẽ bỏ đi.
Xọat!
Lần này không còn cảnh tượng đau thương nào xuất hiện nữa mà không gian lúc này là một nơi đầy những làn khói đen.
Trong vô thức, Tống Mao Bàng cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt đang đặt lên vai hắn.
"Muốn báo thù không? Giao cơ thể ngươi cho ta, ta sẽ giúp người báo thù."
Tống Mao Bàng lấy hết can đảm nhìn ra sau thì thấy chính hắn, không vận lam y mà là hồng y đỏ rực trái ngược với sự dịu dàng của hắn.
Có điều con ngươi bây giờ của kẻ kia lại ẩn chứa đầy hận thù, đôi chút còn lấp lóe chút tia máu.
Cả người Tống Mao Bàng bắt đầu run rẩy, mở miệng chất vấn: "Ngươi...!Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì ở ta?"
"Ai? Sao lại nói như vậy? Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.
Hay nói đúng hơn ta chính là tâm ma của ngươi!"
"Tâm ma?" Tống Mao Bàng kinh hãi, vội vàng lùi về sau: "Tâm ma? Ngươi....!Ngươi đây là muốn đoạt xá ta?!"
"Đúng, ta đây muốn đoạt xá ngươi đấy.
Không ngờ đường đường là Thanh Long, một trong những thánh thú mạnh nhất mà lại thành ra thế này.
Vậy nên cứ giao cho ta cơ thể của ngươi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt!"
"Hừ, ai mà tin lời của tên khốn nhà ngươi được!" Tống