Lúc mà tâm ma nghĩ bản thân mình sắp chết thì đột nhiên Tống Mao Bảng phun ra một ngụm máu lớn, rồi khụy một chân xuống ôm lấy ngực mình, vẻ đau đớn.
Hắn biết là bản thân bây giờ không đủ thực lực để thi triển trận pháp này nhưng muốn tiêu diệt tâm ma hoàn toàn để sau này tu luyện dễ dàng thì chỉ có cách này.
"Hahahahah! Trời xanh đúng là có mắt mà! Vậy thì ngươi đừng luyến tiếc gì nữa, cứ việc giao cơ thể cho ta chăm sóc, hơn nữa ta còn sẽ đối xử thật tốt với tỷ tỷ Nạp Lan Diễm Y của ngươi!"
Câu này vừa dứt, một con dao mắt nhọn xuyên thẳng qua tim tâm ma.
Gã chưa kịp phản ứng thì bị ánh mắt đầy tia máu của Tống Mao Bàng mở to nhìn gã.
Ánh mắt này thật sự quá giống Thanh Long uy phong ngày ấy.
Gã chỉ vô tình nói đến tỷ tỷ của hắn ở kiếp này một cái mà thành như vậy.
Rầm!
Tống Mao Bàng lấy khăn mau vết máu trên tay, trong lòng không khỏi tức giận khi ai đó có ý định với tỷ tỷ hắn.
Sống hai kiếp, hắn khó khăn lắm mới cảm nhận được tình thương của người thân dành cho nhau nên nhất định phải cố gắng bảo vệ.
Phía xa, Ba Ngải Tư chứng kiến cảnh tượng này không khỏi rùng mình.
Chỉ vì một Nạp Lan Diễm Y mà thành ra như vậy liệu sau này nếu gặp chuyện thật cũng không biết hậu quả như nào.
Hơn nữa tên nhị đệ ngu ngốc của y bị sao thế?! Muốn dùng Thôn Thiên Nguyệt Diện Trận ở cái tu vi này dễ lắm à?! Tự nộp mạng!
"Hảo, tốt lắm! A Bàng, đệ càng ngày càng tiến bộ rồi đấy.
Cây tiêu lúc trước ta đưa đệ còn không dám dùng, hôm nay phải kinh ngạc vì tài năng của đệ đấy." Ba Ngải Tư vui vẻ vỗ vai tiến lại gần.
Nhìn thấy y, Tống Mao Bàng thở phào một hơi: "Đại ca, là huynh thật sao? Hiện tại chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Chúng ta đang ở trong mộng cảnh.
Sau khi hít phải mùi hương đó thì ai cũng lăn ra đất ngủ hết.
Ta cũng không biết tại sao nhưng mà nhất định phải đánh thức mọi người thật nhanh để tránh bị tâm ma dụ dỗ." Ba Ngải Tư nghiêm giọng.
"Thế nếu bị tâm ma dụ dỗ thì sao?" Tống Mao Bàng tò mò hỏi.
"Nếu bị tâm ma dụ dỗ sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, mà một khi nhập thì đám tâm ma đó sẽ có nhiều cơ hội đoạt xá hơn.
Đến lúc đoạt xá được thì nguyên hồn của chủ thể không thể đi vào luân hồi, vĩnh viễn tan biến!" Ba Ngải Tư nói rồi cắn ngón tay, vẽ ra một trận pháp bằng máu, kéo Tống Mao Bàng đi vào.
***
Mâu Thành Vũ mở mắt, nhìn thấy bản thân khi còn nhỏ không khỏi có chút cảm giác khó chịu.
Hắn nhớ lúc này Mâu gia đang tổ chức yến tiệc, tất nhiên là một thiếu gia củi mục như hắn không thể tham dự rồi.
Hắn nhìn bản thân hồi nhỏ hướng một cái ánh mắt