Mâu Thành Vũ chán ghét nhìn tâm ma trước mặt: "Dựa vào đâu để ta tin ngươi? Đây rõ ràng là muốn đoạt xá ta, còn tỏ ra uy phong cái con mẹ gì chứ!"
"Đúng vậy, ta đây là muốn đoạt xá ngươi! Bản thân người người đường đường là kẻ đứng đầu Tứ Đại Hung Thú Hỗn Độn mà lại bị giết như thế liệu có ổn không? Lấy tu vi của ngươi hiện tại căn bản không phải đối thủ của ta!"
"Rồi sao? Ta không nghe ngươi đấy! Đừng hòng đoạt xá ta! Ta còn nhiều thứ làm sau này chứ không như ngươi! Suốt ngày chỉ muốn đoạt xá ta thì đừng hòng!" Mâu Thành Vũ tức giận quát.
Nhìn một cảnh này, Ba Ngải Tư và Tống Mao Bàng cảm thấy Mâu Thành Vũ đúng thật là tên đầu gỗ vô dụng, IQ số âm nhưng nói ra mấy lời hay như thế này đúng thật là làm người ta cảm động.
Nhưng nhiêu đó không thể tiêu diệt tâm ma hay làm yếu nó.
Mong rằng tâm ma đừng chọc tới nghịch lân của tiểu tử này nếu không thì bọn họ nhảy ra cũng vô dụng.
"Đại ca, ta cảm thấy tâm ma này không khác A Vũ chút nào.
Dù là cái bóng nhưng suy cho cùng đều là một người, ngốc như nhau vậy." Tống Mao Bàng cười cười nói rồi chỉ về phía gương mặt đen như Tào Tháo dí của tam đệ nhà mình.
Mâu Thành Vũ cũng không muốn nói lý nhiều, liền thi triển Huyền Ma Thiên Công: Phệ Chân Thánh Thủ ra.
Từ trên không trung xuất hiện một bàn tay lớn giáng xuống tâm ma nhưng gã không hề sợ hãi mà còn dùng ngược lại chiêu để tiêu trừ.
Nhìn thấy một màn này, cả ba người không khỏi kinh ngạc.
Ba Ngải Tư biết rất rõ uy lực của Huyền Ma Thiên Công nhưng y không luyện bởi vì nó không thích hợp với y và quan trọng hơn hết nó là công pháp cấm trước đây của sư phụ y, bị dùng như thế làm y rất lo lắng.
Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ thì trong lòng có chút hoảng nhưng vẫn kiềm nén được.
"Được, nếu ngươi chặn chiêu này ngươi được lắm, để xem chiêu tiếp theo ngươi chặn thế nào! Huyền Ma Thiên Công: Huyễn Băng Tù Lung!" Đôi mắt Mâu Thành Vũ sáng bừng lên, ngay sau đó là tâm ma điên cuồng gào thét.
Tâm ma nhìn thấy gã bị giam ở trong một ảo cảnh, chân tay bị xích treo lên cao, xung quanh toàn là hàn khí lạnh lẽo.
Ngay sau đó là một loạt đau đớn mà gã phải chịu như bị điện giật, bị những cổ trùng như Phệ Hồn Trùng, Hỏa Diễn Can Ma Trùng và nhiều loại khác, sau đó còn bị hút đi gần hết hồn lực của bản thân.
Không thể chịu thêm nữa, tâm ma nhanh chóng biến mất.
Ba Ngải Tư và Tống Mao Bàng nhanh chóng chạy ra thì thấy Mâu Thành Vũ một thân hắc khí ngập trời.
Nhìn cảnh tượng này, cả hai chỉ có thể nuốt khan một ngụm,