"Tiểu tử, đó là chuyện ta cũng không biết rõ lắm nhưng nghe loáng thoáng qua sự phụ ngươi thì một mình Lăng Túc phải gánh vác mọi trách nhiệm lớn nhỏ mà trước nay chưa một Đế Quân nào có thể làm cả.
Hắn đã làm luôn những công việc nặng nhọc của Thất Đại Họa Thú và mấy tên Nguyên Thủy Tiên Trụ gì đó ấy." Hà Lãng Tiêu bày ra bộ mặt khó coi nói: "Tội nghiệp, vừa bị nguyền độc bào mòn cơ thể mà còn phải chạy đông chạy tây lo cho Thiên giới như vậy mới nói hắn thật ngốc."
"Xin cho vãn bối hỏi quý danh của tiền bối.
Nhìn tiền bối như vậy chắc cũng đã sống hơn mấy vạn năm rồi nhỉ? Hồi nãy thật sự đắc tội rồi." Tông Mao Bàng nhặt mặt nạ lên đưa cho y rồi kính cẩn ôm quyền hướng Hà Lãng Tiêu.
Hà Lãng Tiêu nhìn thấy đứa nhóc ngoan ngoãn thế này trong lòng liền dâng lên chút hảo cảm.
Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại thì sao ai ở đây trừ Ba Ngải Tư ra thì đều có nét quen quen sao sao ấy.
Hay là hắn từng gặp qua bọn họ rồi hay là tổ tiên của bọn họ nên mới thấy quen như thế?
"Không biết ngươi là ai mà lại trông quen thế nhở? Nhìn ngươi làm ta nhớ đến Thanh Long.
Không lẽ ngươi là hậu nhân của con rồng ngốc đó?" Hà Lãng Tiêu vừa nói câu này xong thì khiến Tống Mao Bàng lập tức khó xử.
Ai chả biết Thanh Long quanh năm suốt tháng một mình lẻ bóng cô độc, chẳng quan tâm đến ái tình nam nữ mà sống như thế trong núi tuyết thì lấy đâu ra một cái hậu nhân gì chứ.
Tống Mao Bàng muốn đấm vào mặt hắn nhưng nghĩ lại nếu sống từ thời Tùy Duyệt Đế Quân đến giờ mà còn ẩn cư nên không biết nhiều chuyện cũng không thể trách được.
Cứ từ từ nói chuyện vậy.
"Hahah, không phải đâu, ta là Thanh Long nè.
Thanh Long sau khi chuyển kiếp, chứ thật sự ta đã chết được vài vạn năm rồi." Tống Mao Bàng gãi đầu cười cười nói làm cho Hà Lãng Tiêu xém bật ngửa ra sàn mà ngất.
"Cái gì?! Ngươi là Thanh Long đã đầu thai chuyển kiếp?!" Tay Hà Lãng Tiêu run run, trợn tròn mắt nhìn nam nhân đang cười ôn nhu trước mặt.
Mâu Thành Vũ ngượng ngùng chỉ vào bản thân, nhỏ giọng nói: "Ta là Hỗn Độn chuyển kiếp giống như huynh ấy.
Tính ra thì cũng đã chết gần 10 vạn năm chứ ít gì."
Nguyên Ngọc cũng lên tiếng: "Còn bọn ta là chuyển kiếp của Thánh Mẫu nương nương nhưng không biết vì sao lại thành một đôi song phượng nữa.
Tiền bồi, đừng quá ngạc nhiên nhé."
Hà Lãng Tiêu nhanh chóng quay sang y với vẻ mong chờ: "Đừng, hãy nói là ngươi là một người bình thương đi! Ta không muốn bản thân phải tái phát bệnh tim vì biết thêm đâu!"
Ba Ngải Tư lạnh lùng nói: "Ta là Hiền Thanh Đế Quân Lăng Bắc Dương nhưng đã bị thuộc hạ giờ là Thuận Thiên Đế Quân Triệu Đức Hành soán ngôi, giết chết.
Mới hồi sinh lại được mấy tháng thôi."
Nghe xong, Hà Lãng Tiêu