"Thế thì còn Mục gia ngươi thì sao? Hiện giờ hoàng thành bất ổn như vậy mà rời đi thì có chút..." Hoằng Yến nhíu mày nhìn Mục Lân.
Mục Lân cắn hạt dưa, xua tay nói: "À, công chúa điện hạ không cần lo đâu.
Trước kia Mục gia ta nắm toàn bộ thương nghiệp nội ngoại cả nước nên dù có rời khỏi Bắc Hầu thì đến nơi khác vẫn sống được.
Hiện giờ đang mở rộng làm ăn thêm với Nam Vận và Tây Thiểm."
"Hừm, vậy sau này ta muốn Mục gia và Xà tộc hợp tác với nhau.
Xà tộc ta có nhiều đồ tốt lắm nhưng không thể buôn bán ra ngoài.
Nếu có thể hợp tác với nhau thì đảm bảo đôi bên cùng có lợi hết." Hoằng Yến nhanh trí nói.
Nàng thân là công chúa, dù thế nào cũng muốn tộc nhân mình có cuộc sống tốt hơn nên hợp tác với Mục gia chính là bước đầu tiên để đạt được mục đích.
"Ta từng nghe nói Xà tộc các ngươi rất giỏi về trận pháp và thuần thú, không chỉ thế mà còn có nhiều bảo thạch quý hiếm.
Để ta về bàn bạc với gia tộc nói xem thế nào chứ không thể tùy tiện quyết định được.
Nếu có chuyện gì thì ta sẽ thông báo cho điện hạ." Nói rồi Mục Lân hành lễ, nhanh chóng rời đi.
_ _ _ _ _
Đông Uyên Cốc, núi Tự Thanh.
Sau khi rời khỏi Hồ tộc, bọn họ đến một nơi gọi là Đông Uyên Cốc, một nơi xinh đẹp có rất nhiều núi.
Nơi này có linh khí vô cung dồi dào, dù là tuyết đầu mùa đã rơi nhưng vẫn có cây cối sống tốt.
Trên đường đi, Nguyên Ly bắt được một chú gấu con lạc mẹ đang run rẩy nằm trong tuyết nên tốt bụng mang nó theo.
Nếu thế thì không sao hết nhưng đến khi nhìn thấy tiểu quỷ lông nâu đó thì Ba Ngải Tư đông cứng tại chỗ.
Con mẹ nó, đây là cái loại may mắn gì đây?! Đây chính là một con yêu thú ngũ giai Thái Viên Hùng, hậu duệ của Thiên Vong Tử Linh Hùng.
Hồi đó y tìm khắp nơi đến mức lật tung tam giới khiến Ma Tôn và Minh Vương khó chịu than phiền không ngừng, kết quả là không có.
Giờ ra ngoài mấy tháng, đi qua đường nhặt được một Thái Viên Hùng dễ vậy sao?
"Ba huynh, chúng ta nuôi nó nhé? Ta thấy tiểu hùng này dễ thương lắm đó.
Yêu thú ngũ giai dù sao cũng rất quý, không chừng sao này nó còn có thể thăng cấp lên lục giai hay thất giai thì sao.
Đi mà~" Nguyên Ly hướng ánh mắt long lanh về phía y, đôi khi y còn cảm thấy nó đang phát sáng vậy.
"A Ly, chuyện này muội chắc chứ?" Nguyên Ngọc nghiêm giọng: "Con yêu thú này không phải nói cứ nuôi là nuôi được.
Nếu là động vật bình thường thì ta còn chấp nhận nhưng là yêu thú phải xem xét lại.
Muội có phải là thuần thú sư không? Không ai trong chúng ta là thuần thú sư để giúp muội ký khế ước yêu thú đâu."
Ba Ngải Tư: "....." Bộ tao làm thuần thú sư để trưng cho có à?
"Nhưng muội muốn nuôi! Nhìn nó đang yêu thế