Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 134
Cơ quan thú giương oai
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi
Tiêu Quang Ảnh cả giận hét lên: "Im miệng, ngươi là ai mà có tư cách giáo huấn ta?"
Đinh Linh khẽ nhíu chân mày, giận dữ quát lại: "Rống cái gì mà rống, ngươi cho rằng ngươi rất giỏi hả? Ta nói một câu là có thể khiến cho Tiêu gia ngươi diệt vong, ngươi ở trước mặt ta còn không bằng heo chó, ngay cả tư cách nói cũng không có nữa đó!"
Tiêu Thiên Bá nghe vậy trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng nhìn Đinh Linh, chất vấn: "Nhưng chính là người ở sau lưng giúp đỡ Thiên Vũ đối phó Tiêu gia ta?"
Đinh Linh hừ lạnh nói: "Chỉ là một Tiêu gia nho nhỏ, bổn tiểu thư còn nhìn không lọt mắt. Thế nhưng tối nay các ngươi đã chọc ta mất hứng, hiện tại bản thân ta muốn giúp Thiên Vũ đối phó các ngươi."
Tiêu Thiên Bá giận dữ gằn giọng, quát: "Khẩu khí thật lớn, bất kể lai lịch ngươi kinh người đến cỡ nào, bây giờ Tiêu Thiên Bá ta đã cửa nát nhà tan cũng không còn có bất kỳ cố kỵ gì, phàm là người đối nghịch cùng Tiêu gia ta, bất luận là ai đều nhất luật giết chết không tha."
Thiên Vũ nói: "Ngày xưa chính là một Đại tướng trên chiến trường, ngày nay lại nghèo túng hơn cả một con chó đói. Thời đại của ngươi đã qua rồi, người diệt Tiêu gia chính là Thiên Vũ ta đây, mà kẻ gây họa lại là Tiêu Thư Tài đứa con bất hiếu của ngươi. Là hắn muốn gây sự với ta, từ đó mới khiến cho Tiêu gia đi vào hành trình hủy diệt. Tối nay ngươi sẽ chết ở chỗ này, Tiêu gia từ đó cũng sẽ luân lạc, biến mất khỏi cõi đời này."
Tiêu Thiên Bá cười giận nói: "Ngươi còn không có bổn sự giết lão phu. Nghĩ tới Tiêu Thiên Bá ta cả đời chinh chiến tứ phương, đẫm máu sa trường, cái dạng tràng diện gì chưa từng thấy qua chứ? Ngươi cho rằng chỉ bằng vào ngươi cũng có thể giết được ta sao?"
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Sự thật sẽ nói rõ ràng hết thảy, ngươi nếu đã muốn tìm chết, ta đây làm sao không thành toàn giúp ngươi được?"
Một bước đi ra, Thiên Vũ dời khỏi phạm vi sáu thước, vừa lúc cản Tiêu Thiên Bá lại, hai người cách nhau không tới một trượng.
Tiêu Thiên Bá căm tức nhìn Thiên Vũ, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, hàn khí bức người.
Lần này Tiêu Thiên Bá không dám bất cẩn, không có xem nhẹ Thiên Vũ, dù sao Đỗ Tinh Vũ cũng đã chết ở trong tay Thiên Vũ.
Thiên Vũ cười một tiếng, Tà Nguyệt loan đao tự động hiện lên, hàn quang chợt lóe, trên thân đao quang mang rực rỡ, không ngừng biến ảo đủ loại màu sắc.
"Năm xưa là bá chủ một phương ở trấn Thiết Thạch, mà nay y như chó nhà có tang, nhân sinh thật sự thay đổi bất ngờ. Đến đây đi, vì tôn nghiêm của ngươi, lấy ra thủ đoạn mạnh nhất của ngươi, đánh một trận oanh oanh liệt liệt đi nào."
Giờ khắc này Thiên Vũ ngạo khí bốc tận trời, tâm cường giả của hắn ngày càng dũng mãnh, vững trãi hơn. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Thiên Bá cười to nói: "Hay ột câu vì tôn nghiêm mà chiến, tối nay lão phu sẽ đánh cược với sinh tử một lần, không chết không thôi."
Cổ tay khẽ run, kiếm quang dày đặc giăng đầy khắp nơi, dưới sự khống chế của Tiêu Thiên Bá tất cả những đạo kiếm khí ngưng tụ thành một đạo kiếm trụ sáng chói mắt bắn thẳng đến trước ngực Thiên Vũ.
Loan đao trong tay Thiên Vũ lượn vòng, sau khi Tàn ảnh Tây Tà áp súc chỉ còn 16 chiêu, chiêu thức tinh diệu quỷ dị, uy lực tăng vọt lên gấp ba, dễ dàng phá vỡ kiếm trụ do Tiêu Thiên Bá phát ra, hóa giải tự thân nguy hiểm.
Tiêu Thiên Bá thi triển kiếm pháp liên miên không dứt, thân thể di động nhanh chóng, vô số kiếm quang như sóng vỗ bờ cát, áp sát thân thể Thiên Vũ rồi ngưng tụ thành một đóa kiếm hoa, đang không ngừng nở rộ.
Đạo kiếm hoa nhìn như mỹ lệm, kì thực vô cùng hung hiểm, giống như quỷ thủ đoạt hồn, tùy thời khắc quay chung quanh bên ngoài thân Thiên Vũ, tìm kiếm sở hở hạ thủ.
Quanh thân Thiên Vũ từng đạo đao cương bay ra, giống như một cơn gió lốc hung mãnh nháy mắt đã đánh xơ xác luồng kiếm quang ngoài thân.
Cùng một thời gian, thân thể Thiên Vũ như cái bóng mờ dần đi, đây là thân pháp Tàn ảnh Tây Tà, cực kỳ quỷ bí khó thể đề phòng.
Tiêu Thiên Bá sắc mặt kinh biến, nhanh chóng bay thẳng lên trời, trường kiếm trong tay chuyển động gấp, kiếm quang dày đặc tầng tầng hội tụ tạo thành một đạo phòng ngự nghiêm mật quanh thân, để phòng ngừa Thiên Vũ đánh lén.
Hàn quang chợt lóe, khí lưu tiêu tán.
Một đạo đao mang màu đỏ sậm bắn thẳng tới vòng kiếm quang phòng ngự Tiêu Thiên Bá, lập tức dẫn tới khí lưu biến hóa, va chạm liên tiếp sinh ra lực lượng phản chấn, thanh âm vang động như sét đánh liên miên không ngừng.
Tiêu Thiên Bá gầm nhẹ một tiếng thi triển ra tuyệt kỹ thành danh, Thiên Ảnh Trảm.
Vào lúc đó, trong vòng kiếm quang dày đặc nổi lên một đạo ánh sáng ngọc diễn biến thành một đạo kiếm quang cực lớn, uy lực mênh mông bức người, trong nháy mắt vô số kiếm quang tầng tầng khuếch tán bao phủ bốn phương tám hướng, luồng ánh sáng màu xanh hoa mỹ kia khiến cho đối phương khó thể tránh né.
Đang ở giữa không trung, giờ phút này Thiên Vũ đang xoay tròn tốc độ cao, thân thể di động qua lại tìm kiếm sơ hở của địch nhân.
Khi Tiêu Thiên Bá phát ra Thiên Ảnh Trảm, Thiên Vũ liền cảm thấy né tránh không phải là biện pháp, cho nên triển khai phản kích.
Lúc ấy, loan đao Tà Nguyệt trong tay Thiên Vũ đột nhiên biến mất, sau một khắc lại từ trên đỉnh đầu Thiên Vũ hiện ra huyền phù ở trên đầu gã, mũi đao bay thẳng lên trời cao, thân đao dựng đứng xoay tròn phát ra một đạo đao cương tỏa ra ánh sáng ngọc chói mắt dài hơn trăm trượng, uy lực bạt núi ngăn sông, chém thẳng xuống đầu Tiêu Thiên Bá.
Vào lúc đó, luồng kiếm quang cực lớn của Tiêu Thiên Bá còn đang tiếp tục gia tăng, hai bên đột ngột kiếm va chạm lẫn nhau, chỉ xuất hiện tình trạng giằng co ngắn ngủi, ngay sau đó đạo đao cương với khí thế mãnh liệt không thể ngăn đỡ, ép luồng kiếm quang Tiêu Thiên Bá lui dần về phía sau, chấn cho Tiêu Thiên Bá hộc máu trọng thương, thần quang trong mắt thoáng cái mờ hẳn đi.
Bên này, trong khi Tiêu Thiên Bá cùng Thiên Vũ động thủ với nhau, Tiêu Quang ảnh cũng triển khai tiến công, chuẩn bị ra tay bắt giữ nhị nữ, không bắt được thì giết chết cũng không thành vấn đề.
Tiêu Quang Ảnh xuất thủ vì muốn Thiên Vũ phân tâm, vì vậy bắt sống hay là giết chết cũng không có quan hệ gì lớn, chỉ cần có