Chương 3
Đan Châu Vô Danh!
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi
Chỉ cần không vượt qua cái vực sâu kia, sẽ không gặp phải bất kỳ loại mãnh thú nào quá mức nguy hiểm. Còn lại bên này, dã thú chủ yếu vẫn là hổ, báo, gấu, sói nhưng cũng năm thì mười họa mới xui xẻo gặp phải mà thôi.
Sau khi đã biết được điều này, Thiên Vũ lại càng liều lĩnh. Gã thường xuyên chạy vào rừng già Bàn Thiên hơn, lúc thì hái rau hái nấm, lúc thì săn thỏ bẫy chim. Rồi từ đó, gã vô tình phát hiện một hồ nước thật kỳ lạ. Nói kỳ lạ là vì cái hồ đó chẳng hề có ngọn nguồn, cũng không có con sông con suối nào chảy vào, ấy vậy mà chưa bao giờ khô cạn.
Hồ nước nằm thật sâu trong rừng rậm. Địa điểm lại kín đáo vô cùng, nếu chưa từng một lần đến đây, sẽ không thể nhận ra nơi đấy có một hồ nước được.
Diện tích mặt hồ cũng không lớn, chu vi chỉ tầm hai mươi trượng, sâu thăm thẳm một màu xanh biếc. Dưới ánh sáng mặt trời, qua làn nước trong veo, có thể thấy những con cá đang thảnh thơi bơi lội.
Cái hồ được Thiên Vũ phát hiện khi gã mười lăm tuổi. Nhìn những con cá tung tăng rẽ nước dưới hồ, gã vô cùng hưng phấn, ngay ngày hôm sau đã vác giỏ cầm cần chạy đến buông câu rồi.
Mới đầu thì gã chẳng câu được con nào, bởi tay nghề còn quá kém cỏi, cho nên đành phải trở về giỏ không.
Nhưng càng về sau, trình độ của gã càng lợi hại hơn, lần nào đi cũng xách về vài con tươi rói. Dù cá ở đấy cũng không lớn lắm, nhưng trong thời buổi loạn lạc này, có một ít chất tươi làm phong phú bữa ăn cũng quí giá vô cùng.
Vân Báo cũng tò mò hỏi qua một lần, gã cũng thành thật kể lại. Ông tấm tắc ngợi khen, rồi truyền đạt cho gã những kiến thức về loài cá, bày cho gã hiểu được đạo lý dây dài lưỡi sắc câu cá lớn.
Từ đó về sau, mỗi tháng vài lần, Thiên Vũ mới lại đến đó thả câu, tránh cho cá trong hồ bị ăn sạch sẽ. Do đó, hàng năm, trong bếp của gã lúc nào cũng có món cá thật ngon.
Hôm nay, gã đúng thời điểm lại ra hồ câu cá. Kiếm ít đồ tươi về cải thiện bữa ăn.
Đứng trong rừng, Thiên Vũ cẩn thận quan sát xung quanh một lúc, rồi bỏ cần câu xuống, lẩm bẩm: "Trước tiên luyện quyền cái đã. Quyền cước ta giờ vẫn chưa tinh xảo biến hóa nhiều, sau này mỗi ngày nhất định phải lên đây hai canh giờ, luyện cho bằng được cảnh giới mà Môn chủ đã nói."
Chuyển thân xuống tấn, Thiên Vũ bắt đầu diễn quyền, quả thật gã thi triển chiêu thức không hề sai, nhưng lực đạo lại yếu ớt đến tội nghiệp.
Quát khẽ một tiếng, Thiên Vũ múa quyền nhanh hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn đầy vẻ kiên nhẫn và quyết tâm. Tuy hiện tại, gã chỉ luyện chiêu thức, cũng vô cùng chăm chú tập trung, chẳng hề tỏ ra dễ dãi qua loa tí gì.
Rất nhanh, Thiên Vũ đã luyện xong một lượt ba mươi sáu thức Linh Xà quyền. Gã thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm. Vuốt vuốt mồ hôi trên mặt, Thiên Vũ trầm tư: "Đúng là luyện lực rất quan trọng rồi. Như vậy, giờ mà ta còn tập trung vào chiêu thức thêm nữa cũng vô dụng. Được, từ nay về sau bắt đầu rèn luyện thể lực thôi. Ta không tin mình sẽ thua kém mọi người trong nhà như vậy!"
Đã có ý định rồi, Thiên Vũ rạng rỡ khuôn mặt hẳn, gã lập tức nắm lấy cần, đi tới hồ nước, bắt đầu câu cá.
Gã buông cần, chăm chú nhìn mặt hồ, chẳng mấy chốc, phao câu máy động, Thiên Vũ hớn hở cười cười, nhắm đúng thời điểm phao câu tụt xuống, gã giật cần lên, một cái bóng trắng bạc tung vút lên trời. Thiên Vũ cười ha hả, đưa tay gỡ cá.
Hắc hắc vài tiếng gã lại lẩm bẩm: "Mới có vài ngày không đến, mà các ngươi đã đói thế này sao, ta vừa bỏ ít mồi câu dẫn đã "lấy thân báo đáp" nhanh như vậy, nếu còn cự tuyệt thì quả là xấu hổ a! Hắc hắc..!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thay mồi câu mới, gã lại buông cần, tí tốc một chốc đầy giỏ, câu một chút cũng đã được năm con cá rồi, điều này làm gã hết sức hài lòng.
Nhìn giỏ cá đầy, Thiên Vũ lại cười toe toét: "Câu thêm một con nữa, rồi đi về thôi. Tối nay sẽ nấu một nồi canh thật lớn, ọi người bồi bổ thân thể mới được. Hắc hắc... nào nào cá, à mắc câu rồi hả cưng!"
Đang nói thì Thiên Vũ cảm giác cần câu trong tay đột nhiên trầm xuống, dây đang chùng thoáng căng nhẹ, khiến cho gã mừng rơn, la toáng lên: "Ái cha, một con cá thật lớn nha, mọi người quả thật có số hưởng rồi!"
Lúc này, gã không dám giật mạnh nữa, nguyên tắc đi câu, già néo đứt dây gã quá hiểu rồi, cho nên bắt đầu lúc căng lúc chùng sợi dây câu, nương theo hướng bơi mà kéo con cá vào bờ, khuôn mặt tràn đầy sung sướng.
Trong hồ, con cá lớn kia bơi cũng không nhanh, nhưng chìm sâu dưới nước, Thiên Vũ cố gắng dìu nó vào bờ rồi từ từ kéo lên.
Vừa nhìn vào chỗ lưỡi câu, gã ngớ người, thì ra gã đâu có câu được cá, mà là một con vật có cái