Hàn Tuyết Âm nắm tay Hại Thiên Thu, Dương Thời Minh ôm kiếm, ba người cứ như vậy tiến vào mật đạo. Bên trên mật đạo gắn đầy thượng phẩm Dạ Minh Châu, ánh xuống màu xanh biển dịu nhẹ. Dưới sàn là đá ngọc lấp lánh, thoạt nhìn như trời cao ban đêm, phủ đầy tinh hà.
Dương Thời Minh cảm thán một tiếng: "Không ngờ bên trong lại cũng thật tinh tế."
Hại Thiên Thu cũng đồng ý với hắn: "Phải nói Vạn Toàn tiên nhân là người thật biết hưởng thụ. Tùy tiện gỡ một viên Dạ Minh Châu, cũng đủ chúng ta mua một tòa thành trì nha."
Hàn Tuyết Âm âm thầm nhéo tay nàng: "Đừng nghĩ tới chuyện đào mỏ. Giữ chút tôn trọng cho người đã khuất."
Hại Thiên Thu bị chọc thủng ý định, âm thầm lè lưỡi: "Dù gì người cũng đã chết. Đồ vật cũng nên giao lại cho người sống sử dụng đi chứ."
Hàn Tuyết Âm không đáp lại nàng, chỉ hướng đài cao ở giữa: "Phía trên hình như có một cổ quan tài."
Dương Thời Minh dẫn đầu: "Đi qua xem thử."
Ba người từng bước từng bước, bước lên đài cao. Quả nhiên bên trên có một cổ quan tài trong suốt. Bên trong lẳng lặng nằm một đạo nhân. Quần áo trắng như tuyết, không nhiễm hạt bụi.
Hại Thiên Thu quan sát cỗ quan tài một chút, sau đó ra hiệu Dương Thời Minh. Hai người cùng nhau, đẩy ra nắp quan tài. Kẽo kẹt vài tiếng, nắp quan tài dần được mở ra.
Đợi cho nắp quan tài hoàn toàn được mở ra, Hại Thiên Thu cùng Dương Thời Minh cũng phủi tay nhanh chóng quay lại. Lại không ngờ rằng, lão nhân trong quan tài bắt đầu hóa thành bụi vàng lấp lánh, từng đợt từng đợt phiêu tán trong không khí. Để lại bên dưới đáy quan tài là một dòng chữ.
Hàn Tuyết Âm lẩm nhẩm đọc lên hàng chữ: "Tinh hà quy khứ..."
Nàng chưa kịp dứt lời, khung cảnh xung quanh ba người lập tức thay đổi. Từ phòng nhỏ đầy Dạ Minh Châu chuyển thành bầu trời cao ngất. Dưới chân đài cao không thấy, chỉ còn một mảnh đất nhỏ đủ đặt một bàn chân cùng với quan tài. Gió trời lồng lộng, núi non hùng vĩ, biển mây vờn quanh. Đẹp không thể tả, cũng khiến cho người kinh sợ không thể tả.
Hại Thiên Thu kinh ngạc nhìn quanh, xém chút nữa lọt chân xuống vách núi. Cũng may Dương Thời Minh tay mắt lanh lẹ, kéo lại nàng.
Ba người cứ như vậy bám vào vách quan tài, đứng trên đỉnh núi cao ngất trời. Hại Thiên Thu không biết suy nghĩ gì, lại một phen nhảy luôn vào trong quan tài ngồi. Sau đó còn hướng Hàn Tuyết Âm quắt quắt tay: "Mau, mau, vào đây ngồi cho an toàn."
Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh nhìn nàng, không biết nói gì hơn. Cuối cùng vẫn theo nàng ngồi vào trong quan tài.
Cũng còn may mắn, quan tài tương đối rộng rãi, ngồi vào vừa đủ ba người. Đợi cho ổn định thần trí, Hàn Tuyết Âm lúc này mới nói: "Hiện giờ chúng ta làm gì tiếp theo?"
Hại Thiên Thu nói: "Có lẽ tìm cách đi khỏi đỉnh núi này trước đã. Như thế này quá nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ rơi xuống tan xát đâu."
Hàn Tuyết Âm cũng gật đầu đồng ý: "Để ta thử ngự kiếm."
"Vô dụng thôi." Dương Thời Minh đi trước một bước ngăn lại nàng: "Linh lực của chúng ta hình như cũng bị phong ấn rồi. Lúc nãy ta thử triệu hồi phi kiếm, nhưng không có kết quả."
"Chúng ta không xui xẻo tới mức đó chứ?!" Nói rồi Hại Thiên Thu lập tức làm cái kiếm chỉ trước ngực. Một phút, hai phút, ba phút.... Nàng thần sắc nghiêm túc, quay sang hướng hai người còn lại: "Đúng thật xui xẻo. Ta cũng không vận dụng được linh lực."
Hàn Tuyết Âm cho nàng một ánh mắt đầy khinh thường, hướng Dương Thời Minh: "Các pháp khí khác thì sao?"
Dương Thời Minh lắc lắc đầu: "Cũng không có kết quả."
Hắn vừa dứt câu, bỗng nhưng từ trên trời giáng xuống ba vệt sáng, cả kinh cả ba người. Vệt sáng xoay quanh, hướng tới trước mặt mỗi người. Sau đó hóa thành một chậu cây cảnh cùng một cây kéo.
Hại Thiên Thu hai tay cầm chậu cây: ???
Hàn Tuyết Âm một tay cầm chậu một tay cầm kéo: ...
Dương Thời Minh trợn tròn con mắt nhìn chậu cây trước mắt: "Cái gì đây?"
Mà bên dưới mỗi chậu cây lại có thêm một dòng chữ. Hại Thiên Thu lẩm nhẩm đọc dòng chữ dưới đáy chậu: "Tỉa cây chăm hoa lấy làm thú vui. Không phải là bắt chúng ta đi tỉa cây chứ?!"
Hàn Tuyết Âm nhìn cây nhỏ trước mặt, cũng không biết nói gì hơn. Từ đầu tới giờ, có thể nói những thứ các nàng gặp phải đều không ứng theo lẽ thường xuất hiện. Mà như vậy, Hàn Tuyết Âm càng không dám phỏng đoán thiết lập của Vạn Toàn tiên tôn. Dù sao người ta cũng hay nói, người có tài thường có tật mà chẳng phải sao?
Cứ như vậy, từng người lại tiếp tục cầm kéo lên, bắt đầu tỉa cây. Dương Thời Minh cầm kéo trầm ngâm, sau đó cẩn thận cầm từng lá cây, cắt nhẹ, cầm khẽ. Cẩn thận tỉ mỉ quá sức chịu đựng.
Khác với hắn, Hàn Tuyết Âm cẩn thận hình dung dáng cây. Dùng hết kinh nghiệm trí nhớ, đúc kết lại năm mươi năm nàng nhìn Lam Mạnh Khải tỉa cây. Cuối cùng nàng mới ưu nhã phát họa lên hình dáng của cây nhỏ.
"Ngươi thấy rõ rồi sao?" Hại Thiên Thu càng trực tiếp hơn, ôm chậu cây tự kỷ: "Mỹ nhân, nàng xác thật là mỹ nhân. Mà không chỉ thế, còn là mỹ nhân của bổn vương~" Tiểu nha đầu thật là đẹp chết người a a a a~
"Ầm!" trời quang mây sáng đột nhiên có sét đánh ngang trời, giống như muốn kiến nghị.
Hại Thiên Thu bị giật mình, luống cuống tay chân một chút. Nhìn trời, bĩu môi, còn không phải chỉ nói một chút thôi sao? Toàn là những người thiếu kiên nhẫn, hừ.
Thế là Hại Thiên Thu tình không cam, lòng không nguyện cầm kéo lên. "Phạch phạch phạch" cây nhỏ biến thành hình thái cực.
"Ầm!" Sét trực tiếp giáng xuống đốt cháy chậu cây. Sau đó lại ánh sáng đưa cho Hại Thiên Thu chậu cây mới.
"Phạch phạch phạch!" Cây hình bầu rượu.
"Ầm!"
"Phạch phạch phạch!" Hạc trắng bây xa.
"Ầm! Ầm!"
"Phạch phạch phạch!" Bánh bao thơm ngon!
"Ầm ầm ầm!"
...
Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh buông kéo ngồi một bên nhìn Hại Thiên Thu.
Nhìn ánh bầu trời ba hồi trắng sáng, ba hồi tối đen giáng sấm, Dương Thời Minh ghé sang Hàn Tuyết Âm nói nhỏ: "Nàng ta cũng thật kiên nhẫn."
Hàn Tuyết Âm im lặng không ý kiến. Lẳng lặng nhìn Hại Thiên Thu cùng bí cảnh này đấu thái cực. Cuộc đấu của những thiên tài đầu óc không bình thường, đáng xem đáng xem.
Hại Thiên Thu lại dùng kéo lưu loát tỉa ra thêm một con gà. Mỹ mãng lau trên trán mồ hôi, sau đó nàng lại ngồi đợi sét giáng xuống.
Nhưng ngoài dự đoán của ba người, kỳ nàng lại là một tiếng rống già nua, rung trời rung đất: "Aaaaa! Nghiệt! Súc! A!"
Dương Thời Minh thay Hàn Tuyết Âm bịt lại hai tai. Hại Thiên Thu quay sang khẽ đánh hắn một cái. Thay tay của Dương Thời Minh thành tay của bản thân: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Dương Thời Minh xoa xoa mu bàn tay bị đánh: "Thế sự hiện giờ khó lường. Nữ nữ cũng thụ thụ bất thân."
"Khá lắm!" Giọng nói già nua lại tiếp tục vang lên. Lần này, đồng thời cũng hiện ra bóng hình một lão nhân, cưỡi mây mà tới.
Vừa liếc mắt một cái, liền có thể nhận ra người vừa xuất hiện chính là lão nhân vừa nãy nằm trong quan tài!
Hại Thiên Thu vội vàng thu liễm vẽ cợt nhã, phủi tay áo cung kính hướng về lão nhân: "Vãn bối Hại Thiên Thu, bái kiến Vạn Toàn tiên tôn!"
Hàn Tuyết Âm, Dương Thời Minh: "Bái kiến tiên tôn!"
"Hừ." Vạn Toàn tiên tôn nằm nghiêng trên đám mây, phất trần phe phẩy nhìn ba người: "Tới được đây coi như các ngươi cũng khá. Bổn tiên tôn rộng lượng, không trách các ngươi tội thất lễ."
Hại Thiên Thu hướng Hàn Tuyết Âm nói nhỏ: "Chỉ là tàn hồn thôi, không đáng ngại."
Vạn Toàn tiên tôn vểnh tai, tức muốn học máu: "Tàn hồn thì sao?! Vẫn còn khá hơn các ngươi! Thứ kỳ thị tàn hồn!"
"Tiền bối bớt giận." Hàn Tuyết Âm vội vàng cung kính nói: "Thứ lỗi cho vãn bối tự tiện sấm nơi tiền bối nghĩ ngơi." Lại liếc nhìn Hại Thiên Thu