Người ta thường nói, đại sư tỷ đi rồi thì phải làm sao? Câu trả lời tất nhiên là nhàn rỗi! Trái ngược với bên phía Hàn Tuyết Âm đầy cực khổ, đám người Thuấn Giai có thể nói là đời sống hưởng thụ nha!
Sáng ngủ tới mặt trời lên cao, điểm tâm thơm ngon vừa miệng. Trưa trưa ngồi nghe kể chuyện, lại ăn chút đậu phộng bánh ngọt. Chiều chiều tối tối nghe hát ăn thịt. Nói chung là, bọn hắn thật hưởng thụ kỳ nghỉ này.
Cũng vì thế, Thanh Dạ Vũ đã nhiều ngày tức điên. Hắn gân xanh bạo khởi, lôi kéo tay áo Thuấn Giai: "Aaaaa! Các ngươi đã hứa giúp ta tìm đệ đệ!" Nhưng rất tiếc, thân hình nhỏ bé của hắn kéo không động nổi thân hình to lớn Thuấn Giai.
Thuấn Giai cắn một cái hạt dưa, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đẻ yên nào, cho bọn ta còn nghe kể chuyện. Chí Hàn, gọi thêm dĩa bánh dứa."
Lâm Chí Hàn quăng vỏ hạt dưa, hô to: "Tiểu nhi! Thêm dĩa bánh dứa!"
"Có liền!"
"Các ngươi đã hứa sẽ giúp ta!" Thanh Dạ Vũ dùng hết sức kéo: "Các ngươi không thể thất hứa!" Nhưng như cũ kéo không được Thuấn Giai.
Thuấn Giai trực tiếp phất tay áo, thoát khỏi tay nhỏ của Thanh Dạ Vũ, nhún nhún vai nói: "Đó là đại sư tỷ hứa. HIện giờ đại sư tỷ đi rồi, ngươi muốn gì thì ngươi đi tìm nàng nói. Bọn ta không làm!" Nói xong hắn lại tiếp tục cắn uống trà cắn hạt dưa.
Thanh Dạ Vũ nghe hắn nói, gân xanh bạo khởi: "Các nguoi như vậy là không giữ chữ tín, sẽ bị nghiệp báo quấn thân! Ai da!"
Lâm Chí Hàn một tay lấy bánh từ tiểu nhị, một tay hung hăng ký đầu tiểu giao nhân: "Ngươi mới là nghiệp báo quấn thân. Cũng không nhìn lại xem ai tự tiện truyền tống người khác vào rừng. Nếu Hại tiền bối không bị ám, nàng cũng sẽ không bại lộ. Mà nàng không bại lộ, đại sư tỷ cũng sẽ không chịu tội."
Thanh Dạ Vũ ôm đầu đã nổi lên cục u, nước mắt lưng tròng: "Nhưng các ngươi đã hứa..."
"Thuấn Giai sư huynh! Chí Hàn sư huynh!" Phong Hào ngay lúc này tay ôm đầy đồ, bộ dáng hấp tấp, trở lại chỗ bọn họ.
"Phong Hào!" Lâm Chí Hàn nhanh chóng rót cho hắn ly trà: "Mau mau lại đây, uống miếng nước nào."
Thuấn Giai nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, nhịn không được hỏi: "Ngươi đi mua vật liệu luyện hóa pháp khí, cũng đâu cần gấp như thế. Có ai dám tranh tài nguyên với ngươi hay gì?"
Phong Hào trực tiếp bỏ qua ly trà của Lâm Chí Hàn đưa, thẳng tay cầm nguyên bình trà tu ừng ực. Đợi đến lúc bình trà thấy đáy, hắn mới thở phì phò nói: "Không có, mà là ta thấy được một người. Là kẻ Hại tiền bối bảo chúng ta đánh lúc ở Thành Sa Viên!"
Tiếng nói vừa dứt, cả ba người Thuấn Giai lập tức rơi vào trầm mặt. Thanh Dạ Vũ thấy không khí đột nhiên thay đổi, không khỏi nuốt nước miếng hỏi: "Là kẻ nào? Rất khó đối phó sao?"
"Ngươi chắc chắn không nhận lầm chứ?" Thuấn Giai lại hỏi.
Phong Hào liên tục gật đầu: "Không sai được. Chính ta tận mắt thấy hắn đi lại ở ngoài phố!"
Lâm Chí Hàn siết chặt nắm tay, nói: "Lần trước cả tòa thành nháy mắt thành tử địa, người này chắc chắn không thoát khỏi cang hệ. Sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên đuổi theo hắn."
Hai hàng lông mày của Thuấn Giai nháy mắt xoắn lại với nhau. Sau một lúc hắn cũng gật đầu: "Chúng ta đuổi theo người này trước, ta sẽ truyền âm cho nhóm người Trương Vô Minh. Đi nhanh, tránh tai họa."
Phong Hào cùng Lâm Chí Hàn đồng thời hướng hắn gật đầu. Sau đó ba người lập tức đứng dậy hướng ra khỏi quán trà. Thanh Dạ Vũ kêu lên hai tiếng, sau cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng ai ngờ bọn họ vừa tới cửa liền bị một người khác chặn lại.
Người này thân hình to lớn, thậm chí còn cao hơn Thuấn Giai một cái đầu. Cơ bắp cuồn cuộn, đầu thắt hai bím, trên tráng có thêm hai cái sừng, mặt vuông vức hùng dũng. Vừa đứng ra, hắn lập tức che hết toàn bộ lối đi.
Đám người Thuấn Giai lập tức cảnh giác cao độ. Thuấn Giai ánh mắt sắc bén, nhìn ma tộc trước mặt: "Tại hạ có việc gấp phải đi, xin hỏi huynh đài có thể nhường đường?"
Ma tộc kia cũng nhìn lại bọn hắn, không nhanh không chậm chỉ tay về hướng bọn hắn vừa ngồi: "Thanh toán tiền. Các ngươi chưa thanh toán tiền, tính ăn quỵt à?"
À, bọn hắn quên trả tiền. Đám người Thuấn Giai nháy mắt đỏ mặt, vội vàng đưa tiền cho ma tộc sau đó chạy đi. Xấu hổ chết người aaaa!
Thanh Dạ Vũ dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn bọn hắn. Sự sỉ nhục của giới tu tiên!
-------------------
Ba người Thuấn Giai, thêm cái đuôi nhỏ Thanh Dạ Vũ, một đường chạy tới phố nam Kiếm Thành. Phong Hào dẫn đầu đám người, luồn lách mấy hồi tới trước cửa hàng nơi hắn thấy Vãng Sinh.
"Chính là chỗ này!" Phong Hào chỉ vào một nhà bán linh dược, nói.
Thuấn Giai trầm ngâm nhìn cửa hàng, nói: "Đi thôi."
Đám người cứ như vậy lẻn vào trong nhà bán linh dược. Bốn cái đầu, cúi xuống thật thấp, tướng đi lén lút núp sau các quầy hàng.
Phong Hào ló nữa cái đầu lên khỏi quầy hàng, quả nhiên thấy Vãng Sinh đang nhàn nhã xem đồ cạnh cửa sổ. Hắn vội cuối rụt đầu lại, hướng ba người còn lại cấp báo: "Mục tiêu vẫn ở chỗ cũ. Có vẻ đang lựa đồ."
Lâm Chí Hàn ló đầu lên, lại thụt đầu xuống: "Quả thật là hắn. Chúng ta phải làm sao đây?"
Thanh Dạ Vũ cũng thò đầu nhỏ lên. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn lập tức đỏ mắt, nghiến răng ken két.
Thuấn Giai thấy bộ dáng của hắn kích động, sợ hắn một phút bốc đồng làm hư chuyện, vội vàn kéo hắn núp xuống: "Ngươi nhận ra người kia?"
Thanh Dạ Vũ quờ quạng dụi mắt, ngữ khí phẫn nộ: "Hắn là một trong ba người gϊếŧ mẫu thân của ta!"
Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào đồng thời hút khí lạnh một tiếng. Phong Hào vỗ vỗ vai Thanh Dạ Vũ an ủi: "Ngươi cần phải bình tĩnh. Kẻ này có thể đối đầu với mẫu thân ngươi chứng tỏ hắn cũng không phải tu vi xoàng xĩnh."
Lâm Chí Hàn cũng đồng ý, gật gật đầu hướng Thanh Dạ Vũ giang rộng hai tay: "Không cần khổ sở. Lại đây ca ca cho ngươi chút ấm áp."
Thanh Dạ Vũ nhìn hắn ghét bỏ: "Ai cần ngươi cho ấm áp!"
Lâm Chí Hàn bị ghét bỏ, quay sang Thuấn Giai lắc lắc tay áo, ngữ điệu đầy oan ức: "Sư huynh, hắn khinh bỉ vòng tay ấm áp xếp hạng nhất nhì tu chân giới của ta."
Thuấn Giai đối với bệnh lâu năm của hắn cũng hết thuốc chữa. Hắn xoa xoa đầu Lâm Chí Hàn nói: "Chúng ta tiếp tục theo dõi chờ Trương Vô Minh tới. Nhiều một phần sức lực, nhiều một phần đường sống."
-----------------
Điệp Tuyết Cung.
Hại Thiên Thu cùng Vạn Toàn hủy bỏ kết giới. Hại Thiên Thu muốn lợi dụng Hàn Tuyết Âm để sử dụng Thiên Tượng Không là thật, muốn nâng lên tu vi cho Hàn Tuyết Âm cũng là thật. Suy nghĩ qua lại, Thiên Tượng Không vào tay Hàn Tuyết Âm là trăm lợi không một hại. Dù gì cũng có nàng ở đây làm vật dẫn, khả năng truyền thừa thành công lại càng thêm cao.
Vạn Toàn nhìn Hại Thiên Thu, lại nhìn Hàn Tuyết Âm mặt đầy lo lắng, không khỏi cảm thán tụi trẻ bây giờ yêu nhau thật ngọt chết lão già như hắn. Hại Thiên Thu thì đòi làm vật dẫn mà không nói cho người tình biết. Hàn Tuyết Âm được lợi lại nhìn hắn bằng ánh mắt muốn gϊếŧ người. Làm như hắn muốn bắt cóc người của nàng đi vậy. Ôi, cuộc đời này bi ai!
"Tiểu nha đầu!" Hại Thiên Thu vui vẻ đáp xuống cạnh Hàn Tuyết Âm: "Lần này chúng ta nhặt được bảo vật lớn. Ngươi sắp nhận được truyền thừa!"
Hàn Tuyết Âm cũng không cười hùa theo nàng, chỉ lẳng lặng gật đầu: "Ta đã biết." Ngữ khí lãnh đạm, giống như đây chỉ là một việc nho nhỏ không đáng chú ý. Chỉ là nàng cảm thấy giao dịch giữa hai người kia, có thứ gì đó vô hình làm cho nàng bất an.
Hại Thiên Thu thói quen nàng mặt lạnh, cũng không nhận ra nàng bất an. Nàng cười hì hì nói: "Mai mốt chúng ta đem thuật bói toán đi tới sòng bạc, về sau không cần lo thiếu tiền a ha ha!"
"Ngươi dám!" Vạn Toàn một bên phất tay bắt ấn, một bên trợn mắt nhìn nàng.
Đất trời xoay chuyển một cái, cảnh vật xung quanh liền thay đổi. Không còn là núi cao cùng biển mây, mà hiện giờ các nàng đang đứng ở một hòn đảo lơ lửng trên không. Từ đây có thể nhìn khắp bốn phương tám hướng, thu hết cả Hư Không Huyễn