Hại Thiên Thu lòng đang vui mừng như nở hoa. Bất ngờ nàng phát hiện có bóng người lấp ló ngoài cửa sổ. Không suy nghĩ nhiều, Hại Thiên Thu liền vận khí vào đôi đũa trên tay, phóng thẳng về phía kẻ lén lút đồng thời quát to: "Là ai?"
Bên kia tiếng hô chưa dứt, bên này, Hàn Tuyết Tâm đã tung chưởng đánh ra. Cuồng phong ập tới, đánh văng cả cánh cửa gỗ mỏng manh.
Có điều, đáp lại hai nàng chỉ là một đạo bóng đen, lướt nhanh qua khung cửa rồi biến mất trong đêm. Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm không hẹn mà cùng phi thân ra ngoài, đuổi theo cái bóng đen nọ.
Nhưng mà tốc độ của kẻ nọ cũng quá nhanh đi, hai người Hại Thiên Thu trong nhất thời không thể theo kịp. Cuối cùng chỉ đành để mất dấu kẻ nghe lén kia.
Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm song song đáp xuống một mái nhà, thử vận dụng linh khí, tìm kiếm dấu vết. Nhưng mà cũng hoàn toàn vô dụng, cứ như kẻ kia đã hoàn toàn bốc hơi vậy.
"Hừ, đúng là xúi quẩy mà." Hại Thiên Thu nói rồi, hậm hực dậm chân một cái.
Hàn Tuyết Âm cau mày nhìn xung quanh một chút, nói: "Thật kỳ lạ, kẻ lúc nãy hình như không phải yêu. Ta không cảm nhận được khí tức của yêu trên người hắn."
"Chẳng lẽ có tu sĩ trên trúc cơ ẩn nấp trong thành?" Hại Thiên Thu ngạc nhiên hỏi.
"Nhưng nếu là tu sĩ bình thường, thì làm sao lại theo dõi chúng ta?" Hàn Tuyết Âm cau mày đáp: "Kẻ này chắc chắn có quỷ kế."
"Á a a..." Một tiếng la thất thanh trong đêm tối thành công đánh tan màn đêm tĩnh lặng.
Hàn Tuyết Âm rất nhanh định vị được tiếng la xuất phát từ con hẻm nhỏ bên phía đông thành. Không nghĩ nhiều, nàng liền dẫn đầu phóng đi trước.
Hai người các nàng vận khởi linh lực, thi triển khinh công chạy như bay trên mái nhà. Ở phía dưới đường lớn, bọn người nha dịch cũng đã phát hiện khác thường. Đuốc đốt sáng trưng, đổ binh về phía tiếng la cất lên.
Từ trên cao nhìn xuống, Hại Thiên Thu thấy một nữ tử vận thanh y, không ngừng vùng vẫy. Nhưng nàng ta không thể nào thoát ra được, vì tay nàng đã bị chế trụ bởi một cái bóng đen không rõ diện mạo.
Cái bóng đen thấy người đến tụ tập về đây, nhanh chóng thả tay nữ nhân kia ra, phi thân đi mất.
Hại Thiên Thu đáp xuống đỡ lấy nữ tử đang ngã trên đất, thật trùng hợp nha. Nữ tử đang khóc sướt mướt này lại là Nhạc đại tiểu thư.
Đám sai nha, đi đầu là Vương Trung Hiếu vừa tới nơi cũng thấy được cảnh này. Hại Thiên Thu đem Nhạc đại tiểu thư quăng cho hắn, xong không thèm nói thêm lời nào, cùng Hàn Tuyết Âm tiếp tục đuổi theo bóng đen.
Hai người đuổi tới ngoại thành, khi gần tới khu vực miếu Quy Túc thì hai người bất ngờ bị một bức tường vô hình chặn lại. Hàn Tuyết Âm đem tay đặt lên bức tường vô hình nói: "Là kết giới."
"Có thể phá không?" Hại Thiên Thu hỏi lại.
"Không thể, kết giới này vô cùng phức tạp." Hàn Tuyết Âm nói rồi lia mắt nhìn xuống những đường viền mờ nhạt trên đất nói: "Chưa kể, nếu phá trận không khéo, sẽ làm nổ cả một ngọn núi mất."
Hại Thiên Thu nghe xong, cũng theo tầm mắt của Hàn Tuyết Âm mà ngồi xổm xuống, quan sát trên nền đất. Quả thật là tên đặt trận này rất thông minh, kết hợp trận pháp phòng ngự phổ thông của Mộc quốc, cùng thế trận công của La Thành. Một trận làm nên như một vụ nổ chậm, chỉ cần có hơi cưỡng ép, hậu quả sẽ là không thể lường được.
"Được rồi, dù gì đứng đây nữa cũng vô dụng. Trước chúng ta vẫn nên trở về chỗ bọn Vương Trung Hiếu." Hại Thiên Thu nói rồi phủi phủi tay, dẫn đầu trở về Cẩm Vân thành.
Khi hai người các nàng về tới chỗ Vương Trung Hiếu, thì Nhạc đại tiểu thư Nhạc Kha vẫn còn ôm mặt khóc tới lê hoa đái vũ. Hàn Tuyết Âm nhìn nữ tử chật vật kia, mày liễu cau chặt, hướng Vương Trung Hiếu ôm quyền nói: "Vương đại nhân, tình hình sao rồi?"
"Hàn tiên nhân khách khí rồi." Vương Trung Hiếu xua tay liên tục: "Nhạc đại tiểu thư vừa rồi là bị kinh sợ quá độ. Nàng còn nói là nha hoàn của nàng bị yêu quái hại, đang ở cánh rừng phía đông thành. Ta vừa cho người đi tra xét rồi, rất nhanh sẽ có kết quả."
"Tiên nhân, ngài nhất định phải cứu lấy Thanh nhi!" Nhạc Kha bỗng nhưng hô lớn, tay tóm chặt lấy vạt áo của Hàn Tuyết Âm.
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của tiểu nha đầu, Hại Thiên Thu thầm than không ổn. Cái này mười phần thì hết chín phần là sắp ra tay đánh người rồi! Nàng vội vàng ngồi bên cạnh, an ủi Nhạc Kha: "Nhạc đại tiểu thư, bình tĩnh nào bình tĩnh nào. Hay trước để Vương đại nhân đưa ngươi về Nhạc gia đi. Chuyện của Thanh nhi cứ để bọn ta lo là được." Vừa nói Hại Thiên Thu vừa cố sức gỡ tay nàng ta ra khỏi vạt áo Hàn Tuyết Âm. Trời đất quỷ thần ơi, nữ nhân này ăn gì mà khỏe thế?
Nhạc Kha chính là sống chết không buôn lắc đầu nói: "Không được! Thanh nhi với ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Ta nhất định phải ở đây đợi nàng!"
Hàn Tuyết Âm nhìn một đen một xanh giằng co với nhau, lại nhìn tới vạt áo trắng càng ngày càng ướt của bản thân. Cuối cùng nàng liền ở trước mặt bao nhiêu con mắt, một chiêu đánh ngất Nhạc Kha.
"Tiểu nha đầu thật bạo lực!" Hại Thiên Thu trong lòng thầm than.
"Tiên nhân thật đáng sợ!" Những kẻ có mặt thầm cảm thán.
"Hàn cô nương thật soái!" Vương Trung Hiếu lòng đầy ngưỡng mộ.
Hàn Tuyết Âm hoàn toàn bỏ lơ những cặp mắt đang bắn về phía nàng, phủi vạt áo nói: "Để nàng ta ngủ một chút vẫn tốt hơn. Vương đại nhân, làm phiền ngài đưa Nhạc đại tiểu thư về, ta cùng Hại Thiên Thu đi trước đến khu rừng phía đông thành."
"Được được, hai vị cứ đi trước, ở đây cứ để cho ta!" Vương Trung Hiếu nhiệt huyết sôi trào, vỗ ngực đầy tự tin.
Nói xong, Hàn Tuyết Âm cùng Hại Thiên Thu vội cáo từ hắn, tiếp tục chạy tới cánh rừng phía đông. Hai người vừa tới bìa rừng, liền thấy ngay những đốm lửa lập lòe ẩn sau những thân cây. Hiển nhiên chính là ánh đuốc của bọn người sai nha.
Tiến gần thêm chút nữa, thì chính là một cảnh tượng kinh hãi vô cùng. Thi thể người bị chặt ra làm mấy khúc, treo lủng lẳng trên cành cây. Đầu, tứ chi, thân,... hầu như không thể khẳng định nổi bộ phận nào với bộ phận nào nữa. Mà những giọt máu đỏ tươi, cứ không ngừng mà nhỏ xuống mặt đất như những bông hoa bỉ ngạn nở rộ giữa chốn u minh.
Mà bọn người được cử đi tìm kiếm thì đang cau mày, mặt mũi nhăn nhó hạ từng phần thi thể xuống. Cũng may đi theo bọn hắn có một kẻ làm trong đội khám nghiệm tử thi, phần nào giúp đỡ cho việc sắp xếp lại từng bộ phận.
Hàn Tuyết Âm dẫn đầu bước tới, chào hỏi với một tên sai nha: "Vị đại nhân này, đây là..."
"A là hai vị tiên nhân! Thứ lỗi cho thuộc hạ không nghênh tiếp từ xa." Sai nha nọ thấy người đến là Hàn Tuyết Âm, vội vàng chắp tay thi lễ.
"Đại nhân không cần đa lễ." Hàn Tuyết Âm nói: "Đây là thi thể nha hoàn Nhạc đại tiểu thư nói?"
"Chính là nàng, bọn thuộc hạ chỉ vừa tới đây không lâu. Vừa tới đã thấy cảnh tượng này, thật là đáng thương cho nha đầu còn trẻ như vậy..." Sai nha nọ vừa nói vừa cảm thán thở dài.
Trong lúc Hàn Tuyết Âm nói chuyện với sai nha, thì Hại Thiên Thu đã nhanh chóng tới gần nơi đang đặt thi thể. Nàng nhìn từng phần thi thể bị chia nhỏ, máu huyết cũng muốn sôi trào theo. Lại nhìn tới phần đầu, quả nhiên đều giống với những nạn nhân trước đó, bị lột da mặt. Ngoài ra còn có mùi hương của túi thơm kỳ quái nhàn nhạt pha lẫn giữa mùi máu tanh buồn nôn.
Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu ngồi xổm cạnh thi thể, cũng đến cạnh nàng hỏi: "Phát hiện được gì rồi?"
"Cũng chẳng có gì mới hơn, ngoại trừ vết tích trên mặt và mùi hương cùng loại." Hại Thiên Thu không mặn không nhạt đáp. Cả mấy ngày nay đều bị tên này dắt mũi chạy lòng vòng, mà lại chẳng làm được tích sự gì. Nếu không phải nàng còn suy nghĩ tới cấm chế bao quanh miếu, thì đã sớm xong vào Quy Túc miếu đập tên đại tiên kia một trận rồi!
Hàn Tuyết Âm trong lòng tất nhiên cũng không thoải mái hơn Hại Thiên Thu là bao nhiêu. Thủ phạm tra không ra, mà người vô tội thì lại liên tục bỏ mạng. Nhưng hiện tại các nàng cũng chỉ còn một cách duy nhất, là sáng mai giả trang vào