Dịch dung hoàn tất, Hàn Tuyết Âm liền một đường đi ra khỏi quán trọ, bỏ lại Hại Thiên Thu tự kỷ đang chạy theo sau như cún nhỏ. Hai người các nàng hướng thẳng cổng thành mà đi. Vừa ra khỏi thành, lại tiếp tục ngự kiếm phi hành, rất nhanh liền tới dưới chân núi miếu Quy Túc.
Hàn Tuyết Âm đem Băng Sương Kiếm hóa thành một cây ngọc trâm, cài lên tóc rồi sóng vai cùng Hại Thiên Thu lên núi. Hại Thiên Thu vì để tránh trường hợp vô tình phá hoại, cũng dứt khoát đem hộp gỗ yêu quý ném vào trữ vật giới. Sau đó nàng lại bắt một cái ấn, đem tu vi của cả hai che giấu không khác gì người bình thường. Làm xong hết thảy, hai người các nàng mới bước tiếp lên những bậc thang đã phủ đầy rêu xanh.
Không ngoài dự liệu của hai nàng, kết giới hôm qua chỉ là tạm thời, tới hôm nay liền không còn tạo ra uy hiếp lớn nữa. Có điều để tránh đánh rắn động cỏ, Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm vẫn nên giả làm dân thường đi thôi.
Miếu Quy Túc hôm nay cũng không khác ngày hôm qua là bao. Vẫn là dòng người chen nhau đi thắp hương và một hàng sa số những người đợi để gặp tên đại tiên kia.
Hại Thiên Thu một lần nữa lôi kéo Hàn Tuyết Âm gia nhập hàng ngũ đợi chờ trong vô vọng. Cứ đứng chờ như vậy, từ sáng cho tới trưa, càng khiến cho xúc cảm muốn gϊếŧ người của hai nàng thêm mãnh liệt.
Mãi cho tới quá giờ mùi (13-15g), cuối cùng cũng tới lượt của các nàng. Đệ tử nhận trách nhiệm ghi chép ngồi sau bàn gỗ, liếc cũng không liếc các nàng một cái, nói: "Tên họ là gì?"
"Thu Thiên Hại và Âm Tuyết Hàn." Hại Thiên Thu vội cười nịnh nọt nói.
"Tới muốn xem cái gì?" Đệ tử nọ vừa cầm bút lông ghi trên giấy, vừa hỏi tiếp.
Hại Thiên Thu nghe tới đây, mắt lén nhìn Hàn Tuyết Âm một chút, nói: "Xem tình duyên."
"Ờ, xem tình duyên hả. Năm mươi..." Tên đệ tử kia vừa nói, vừa ngẩng đầu lên toan thu tiền hai người các nàng. Đã không nhìn thì thôi, một khi nhìn thì chính hắn cũng muốn điêu đứng.
Trừ bỏ Hàn Tuyết Âm đã dịch dung khiến cho dung mạo chỉ ở mức trung bình. Còn nữ tử tóc vàng kia, khẳng định chính là mỹ nhân thế gian hiếm có.
Hại Thiên Thu một thân y phục y sĩ màu đen, tuy hơi cũ nát nhưng lại vô tình tôn lên mái tóc dài vàng kim cùng làn da trắng nõn, ôn nhuận như ngọc. Cốt cách mềm mại nhưng không ẻo lả, lại mơ hồ mang theo chút uy nghiêm ẩn giấu, khiến cho người người đều muốn tự giác quy phục. Mắt phượng hẹp dài, đồng dạng là màu vàng kim như đôi mắt của loài thần thú sáng lóa trong đêm tối. Đẹp đến mê người nhưng tùy thời đều có thể đem bản thân ngươi xé xác thành trăm mảnh.
Tên đệ tử nọ, câu đòi tiền còn chưa nói hết, đã vội vàng gãi đầu cười ngu ngốc nói: "Hai vị cô nương, mời đi vào mời đi vào!"
Hại Thiên Thu làm bộ ngây ngốc hỏi lại: "Còn chuyện tiền nông thì..."
"Ha ha không có không có. Hại vị cứ đi vào đi, không phải tốn phí gì đâu ha ha..." Đệ tử nọ vừa cười híp cả mắt, vừa vội vàng dẫn đường cho hai người Hại Thiên Thu.
Hắn đích thân đưa hai người các nàng tới giang phòng của đại tiên, mở cửa cho hai nàng rồi thức thời lui ra ngoài. Tuy trong lòng có phần tiết nuối, nhưng hắn cũng không dám chọc tới đại tiên bên trong.
Đợi tới khi cánh cửa màu đỏ son được khép lại, Hại Thiên Thu liền lén đánh ra một cái kết giới, đem toàn bộ căn phòng tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Còn Hàn Tuyết Âm thì đi trước, từng bước tiến tới gần chỗ tên đại tiên nọ. Nàng cẩn thận đem tấm sa mỏng màu đỏ vén lên.
"Bịch bịch bịch" tiếng vật thể nặng rơi xuống đất bỗng nhưng vang lên trong căn phòng yên ắng. Đằng sau tấm màng che màu đỏ, chính là một lão nhân mặc bố y lam sắc, ngồi xếp bằng. Có điều, thủ cấp từ lúc nào đã đứt lìa, khi Hàn Tuyết Âm vừa bước vào liền nặng nề rơi xuống đất, lăn tới bên cạnh chân nàng. Mà máu từ trên người của thi thể thì không ngừng chảy ra, thấm ướt cả sàn nhà bằng gỗ.
Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm mãi vẫn chưa có động tác gì, cũng vội đi tới, vừa vặn nhìn luôn một cảnh này. Nàng ngồi xổm xuống, hai ngón tay chạm vào vũng máu. Máu vẫn còn ấm, chứng tỏ là chỉ mới vừa chết cách đây không lâu. Có thể là trước khi các nàng bước vào khoảng một khắc.
"Có ai ở đó không, mau cứu mạng!" Bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên. Tiếng la rất nhỏ, nếu không phải là những người có thính lực tốt như Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu căn bản cũng sẽ không nghe thấy.
Cứu người quan trọng, Hàn Tuyết Âm thấy tiếng la ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm. Hại Thiên Thu cũng chuyển sang phụ giúp Hàn Tuyết Âm, hết áp tai vào tường rồi lại gõ gõ xung quanh.
"Ở bên này!" Hàn Tuyết Âm đứng ở một góc phòng, chỉ xuống dưới sàn nhà.
Hại Thiên Thu vội vàng đến bên cạnh nàng ấy, lấy tay gõ xuống sàn. Quả thật sàn nhà phía bên này không cứng như những chỗ khác, lại mơ hồ có gió bốc lên. Không nghĩ nhiều, nàng liền một tay đem Hàn Tuyết Âm hộ ở sau lưng, một tay chưởng xuống sàn nhà.
Khói bụi trong nhất thời bay mù mịt. Đợi tới khi bụi bẩn tản đi, dưới sàn đã xuất hiện một lỗ thủng. Ẩn dưới những tấm gỗ là một lối đi bí mật, dẫn xuống hầm tối sau hun hút.
Hại Thiên Thu dẫn đầu, tay phải tạo một quả cầu phát sáng, bước từng bước xuống những bậc thang. Hàn Tuyết Âm cũng theo sát phía sau nàng, cẩn thận bước từng bước.
Càng đi vào sau trong động tối, mùi ẩm mốc càng bốc lên nồng nặc. Tiếng kêu cứu của nam nhân nọ cũng dần rõ ràng hơn. Tới khi hai người các nàng chạm tới một bức tường bằng đá, thì cũng là lúc tiếng cầu cứu nghe rõ ràng nhất.
"Người đâu mau cứu mạng! Ta là Vương Trung Hiếu, là sai nha của Cẩm Vân thành!" Vương Trung Hiếu ở bên kia bức tường, không ngừng lấy tay đập vào tường, hô lớn.
"Trung hiếu đại nhân! Sao ngươi ở đây?" Hại Thiên Thu lên tiếng trước.
"Là hai vị tiên nhân sao? Mau, mau giúp ta với." Vương Trung Hiếu nghe thấy tiếng của Hại Thiên Thu, nhất thời mừng rỡ như điên: "Ta nhận lệnh của huyện lệnh đại nhân đến điều tra, vừa đến thì tên đại tiên giả mạo kia đã bị người gϊếŧ chết. Ta vừa vặn thấy hắn bỏ chạy, đuổi theo thì bị hắn giam ở trong này."
"Hiểu rồi, ngươi nhẫn nại một chút, bọn ta liền đem ngươi ra." Hại Thiên Thu nói rồi, giơ tay, tính phá tường.
Nhưng nàng chưa kịp xuất chiêu, thì Hàn Tuyết Âm đã dùng tay ngăn nàng lại: "Khoan đã, ở đây là mật đạo, nếu dùng lực phá tường sẽ không tránh khỏi khiến cho mật đạo bị sập." Chưa kể bức tường này cũng không tính là mỏng, lực cần dùng chắc chắn cũng không thể nhỏ được.
Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, lời Hàn Tuyết Âm nói quả thật cũng có đạo lý. Chưa kể ở đây có người ngoài, nàng cũng không tiện ra mặt. Tốt nhất vẫn nên trở về diện mạo bình thường, làm một nhân tộc nhỏ bé vậy.
Mà lời Hàn Tuyết Âm nói ra lại khiến cho Vương Trung Hiếu buồn rầu không thôi. Ở dưới này vừa tối vừa ẩm thấp, có khi còn có vài thứ không được sạch sẽ nữa! Thật đáng sợ!
"A" Vương Trung Hiếu như nhớ ra được gì đó, đột ngột hô lên: "Hai vị tiên nhân, hình như lúc nãy ta có thấy tên kia ấn gì đó ở trên vách động, sau đó bức tường mới xuất hiện. Hai vị cũng thử tìm xem!"
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm nhìn nhau, gật đầu một cái, rồi chia nhau ra tìm quanh vách động. Quả nhiên như lời Vương Trung Hiếu nói, Hại Thiên Thu rất nhanh phát hiện ra một viên gạch hơi lồi lên ở vách động bên phải. Nàng lấy tay, dùng sức nhấn vào viên gạch. Viên gạch bị nhấn lập tức lún sau vào trong, kèm theo đó là một tràng những tiếng "ầm ầm".
Bức tường chắn giữa Vương Trung Hiếu và hai người các nàng dần dần được hạ xuống, giấu vào trong lòng đất như chưa từng có bức tường nào từng tồn tại. Vương Trung Hiếu mừng muốn phát khóc, mặt đầy xúc động nhìn hai người các nàng, chỉ thiếu quỳ xuống cảm tạ mà thôi.
"Vương đại nhân vẫn ổn chứ?" Hàn Tuyết Âm ân cần hỏi.
"Ta vẫn ổn." Vương Trung Hiếu cảm kích không thôi, hai tay cầm lấy tay Hàn Tuyết Âm nói: "Thật đa tạ hai vị tiên nhân. Nếu không có hai vị thì ta có lẽ..." Nói tới đây Vương Trung Hiếu không khỏi nghẹn ngào, hắn còn chưa cưới vợ, hắn chưa muốn chết đâu.
Hại Thiên Thu thần sắc bất động, cười cười đi lại chỗ hai người kia. Tay nàng nhẹ nhàng mà đầy thâm ý, đem ma trảo của Vương Trung Hiếu tách