Thu Nguyệt bị chọc giận, không nói hai lời, lập tức hướng Hàn Tuyết Âm mà đánh tới. Linh lực đỏ đậm như máu phát ra mãnh liệt, thoạt nhìn như một con mãnh thú đang say máu.
Hại Thiên Thu một chiêu đánh bật Vãng Sinh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hàn Tuyết Âm. Nàng vân đạm phong khinh, một tay đỡ chưởng phong của Thu Nguyệt, một tay chắp sau lưng.
Hai nguồn linh khí cường đại gặp nhau, lại phát ra thêm một trận xung đột mãnh liệt. Hại Thiên Thu liếc nhìn Hàn Tuyết Âm, hô: "Tiểu nha đầu, mau đi đoạt Băng Liên!"
Hàn Tuyết Âm cũng không chần chờ, lập tức vận khí chạy tới chỗ Băng Liên.
Vãng Sinh bên kia cũng hướng kiếm xông tới, quyết tuyệt không để cho hai nàng chiếm thượng phong. Đi chưa được nửa đường, hắn lại một lần nữa bị Hại Thiên Thu ngăn lại.
Nàng đem trở mình một cái, tay phải bắt lấy tay Thu Nguyệt, rất không thương hương tiếc ngọc mà đem nàng ta quăng về phía Vãng Sinh. Cả hai người Vãng Sinh và Thu Nguyệt đồng loạt văng ra sau cả trượng. Hại Thiên Thu vô cùng ung dung mà bước tới trước mặt hai người, tay phải rút ra trâm cài bằng gỗ mộc mạc mua giá mười đồng ở chợ.
Vãng Sinh cùng Thu Nguyệt đứng dậy, một lần nữa thủ thế, ánh mắt tóe lửa nhìn Hại Thiên Thu.
Ba nghìn sợi tóc vàng óng của Hại Thiên Thu xõa ra, phá lệ đẹp đẽ, lại mang theo tầng ác khí mờ ảo. Trâm cài trên tay của nàng không biết từ lúc nào đã trở thành một thanh kiếm gỗ, dài khoảng một thước rưỡi. Hại Thiên Thu nở một nụ cười tao nhã: "Hôm nay bổn vương có hứng thú, muốn đánh người. Lại đây nào, để bổn vương chỉ đám trẻ con các ngươi vài chiêu." Lại đây đi, để nàng đánh cho các ngươi chừa, ngày sau xem còn dám cào loạn nữa hay không?!
Hai kẻ bên kia không suy nghĩ nhiều, đồng loạt ra chiêu. Một kiếm một chảo hướng về Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu lấy kiếm đỡ kiếm, lấy tay đỡ chảo, thoắt một cái đem cả hai chiêu kia hóa giải triệt để. Ây dà, tuổi trẻ đúng là manh động quá mà. Nàng cảm thán một cái, rồi lách nhẹ người qua khỏi hai người Vãnh Sinh và Thu Nguyệt. Tay phải cầm kiếm, lưu loát đánh ra một bộ kiếm pháp.
Vãng Sinh cùng Thu Nguyệt nhìn kiếm pháp nhanh như gió không khỏi cả kinh. Dù cố sức muốn đỡ, cũng không đỡ được là bao nhiêu.
Hại Thiên Thu đem kiếm chiêu biến hóa đến thập phần linh diệu. Nếu nói kiếm pháp của Hàn Tuyết Âm là ôn nhu như mây trôi nước chảy, thì của Hại Thiên Thu chính là đơn giản mộc mạc, hoàn toàn tự do phóng khoáng. Nàng đem chui kiếm đập vào huyệt thái dương của Thu Nguyệt, rồi rất nhanh thân kiếm đánh vào bụng Vãng Sinh.
Hai người Vãng Sinh trúng chiêu đồng loạt văng ra hai hướng. Tuy trúng chiêu quả thật rất đau, nhưng kiếm trên tay Hại Thiên Thu dù gì vẫn là kiếm gỗ. Đánh vào người bọn họ bất quá chỉ để lại mấy vết bầm sưng tấy, ngoài ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì khác.
Nhưng đối với Thu Nguyệt bị đánh vào huyệt thái dương thì khác. Lớp da mặt dưới tác động của lực mạnh, đã từ từ tróc ra rơi xuống đất. Bên dưới lớp da người mỹ hảo, dần lộ ra một nửa gương mặt bị thối rữa, chỉ còn trơ chọi vài miếng thịt cùng xương trắng bên trong. Thu Nguyệt nhìn da mặt rơi xuống, căm phẫn nhìn Hại Thiên Thu.
"Đúng như ta đoán. Cô nương là người của Thi tộc?" Hại Thiên Thu từ lúc nào đã thu lại vẻ mặt cợt nhã, thâm sâu nhìn Thu Nguyệt.
"Là người của Thi tộc thì đã như thế nào!" Thu Nguyệt căm tức hướng Hại Thiên Thu quát: "Còn tốt hơn là một đám giả nhân giả nghĩa các ngươi!"
Vãng Sinh đem tay ngăn lại Thu Nguyệt, cười nho nhã lễ độ nói với Hại Thiên Thu: "Đa tạ tiền bối đã nương tay. Nếu không thì giờ phút này hai người bọn ta cũng không còn toàn thây."
"Ít ra ngươi cũng còn hiểu chuyện." Hại Thiên Thu đem kiếm gỗ biến trở lại thành trâm cài nói: "Ta không có hứng thú đi gϊếŧ người."
"Đa tạ tiền bối độ lượng không gϊếŧ." Vãng Sinh cười nói: "Băng Liên hôm nay vãn bối cũng không có cách nào đoạt lại được. Chỉ đành đi trước một bước về nhận phạt với thượng cấp."
"Nói với thượng cấp của ngươi, ta không biết hắn tính làm gì nhưng tốt nhất đừng để ta gặp hắn. Nếu không thì đừng trách ta đem hắn tiễn đi âm phủ." Nói rồi Hại Thiên Thu liền phất tay áo, xoay người tiến lại chỗ Hàn Tuyết Âm đang nằm bất tỉnh giữa hồ nước.
"Ngươi dám nói chủ tử như vậy? Ngươi..." Thu Nguyệt nổi xung trước thái độ của Hại Thiên Thu, nhưng chưa nói được hết câu đã bị Vãng Sinh lấy tay bịt miệng lôi đi. Trước khi đi khỏi hắn còn hướng Hại Thiên Thu lễ phép nói: "Vãn bối xin cáo từ trước. Lần sau có duyên tao ngộ, còn mong tiền bối chỉ bảo."
Hại Thiên Thu một cái liếc mắt cũng không thèm cho hai người bọn hắn, tay phất phất ra hiệu bọn hắn mau đi đi. Còn bản thân nàng thì nhẹ nhàng ôm Hàn Tuyết Âm từ hồ nước lên bờ. Nàng đặt nàng ấy nằm trên đất, tay khẽ vén lên tóc mai ẩm ướt của Hàn Tuyết Âm.
Nước hồ lạnh cóng khiến cho thân thể Hàn Tuyết Âm cũng lạnh theo. Da thịt trắng như tuyết càng làm nổi bật thêm cánh môi đo đỏ. Lại nhờ nước lạnh thấm ướt, mà bờ môi của nàng càng thêm mỹ lệ, nhìn qua như một quả mận tươi mới hái.
Hại Thiên Thu không biết bị gì sai khiến, cúi xuống, đem cái lưỡi đỏ mọng, liếm qua hai cánh môi mê người của Hàn Tuyết Âm. Cái mát lạnh nhanh chóng tập kích đại não của Hại Thiên Thu, khiến cho đầu óc của nàng nhất thời trống rỗng. Đầu lưỡi lại truyền tới vị ngọt thanh thuần, cũng không biết là do môi của Hàn Tuyết Âm hay do nước hồ đọng lại trên mặt nàng ấy. Chỉ là, Hại Thiên Thu, cảm thấy vị ngọt này cũng quá sức mê người rồi.
-----------------
Hàn Tuyết Âm cảm thấy mi mắt nặng trĩu. Cố sức mấy lần mới có thể mở ra được. Trước mặt nàng giờ đây là một khoảng không trắng lóa, bên dưới chân là mặt nước xanh ngọc, óng ánh tuyệt đẹp.
Nàng nhớ rằng cách đây không lâu, nàng theo lời Hại Thiên Thu tới chỗ Băng Liên. Càng tới gần Băng Liên, bước chân của nàng càng nặng nề. Tới khi chạm vào được đóa sen thì nàng cũng liền bất tỉnh.
"Cô nương." Đột nhiên từ trong khoảng không vang lên một tiếng gọi già nua: "Cô nương chớ sợ."
Hàn Tuyết Âm quay đầu nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một đạo thân ảnh mộc mạc đang bước tới. Nàng nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ, đang hướng nàng đi tới. Lão nhân này mặt một bộ y phục đạo sĩ đã cũ, thậm chí còn có vài chỗ vá. Một tay lão ôm phất trần, tay kia cầm bầu rượu.
"Tiểu nữ Hàn Tuyết Âm, bái kiến tiền bối." Hàn Tuyết Âm cung kính hướng đạo sĩ nọ thi lễ.
Lão đạo tiến tới sĩ tới trước mặt Hàn Tuyết Âm, trên dưới đánh giá nàng một cái, rồi nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Hàn cô nương chớ khách khí. Lão chỉ là một tán tu, cũng không đáng mang danh tiền bối gì."
Dừng một chút lão đạo sĩ lại nói: "Vốn trăm năm nay lão sống trong miếu quy túc, một lòng tu luyện lại vô tình phát hiện ra Băng Liên. Tính đợi khi Băng Liên nở, liền hấp thụ đem tu vi đạt tới tiên tử. Nào ngờ chưa kịp đợi Băng Liên nở, đã bỏ mạng dưới kiếm của kẻ khác. Chỉ đành dùng chút nguyên thần còn sót lại, gửi nhờ vào Băng Liên, đem mấy kẻ lòng dạ độc ác kia ngăn cảng ở xa."
"Không ngờ người vượt qua được tầng tầng lớp lớp kết giới lại là cô nương." Nói rồi lão đạo lại nhìn về phía Hàn Tuyết Âm đang chăm chú lắng nghe: "Coi như gặp nhau cũng là có duyên, Băng Liên này coi như là tặng cho cô nương vậy."
"Vậy Hàn Tuyết Âm xin đa tạ tiền bối." Hàn Tuyết Âm trước sau như một cung kính với lão đạo sĩ. Chỉ là một tán tu mà có thể đem tu vi gần đạt tới tiên tử, không cần nói cũng biết là người lợi hại cỡ nào. Phải biết là tán tu khó khăn hơn so với đệ tử tiên gia rất nhiều, không chỉ phải tự đi tìm bảo vật mà còn không được truyền thụ bí kíp. Khi gặp người gây sự cũng không có môn phái tới bảo hộ, sống chết đều dựa theo ý trời. Vậy nên, trong lòng Hàn Tuyết Âm không khỏi ngưỡng mộ những người như lão đạo sĩ đây.
"Vãn bối may mắn có duyên tao ngộ với tiền bối, không biết tiền bối có thể cho vãn bối biết tên họ?" Hàn Tuyết Âm lại hướng lão đạo sĩ hỏi.
Lão đạo sĩ nhìn nàng một chút, rồi vừa quay người bước đi vừa cười nói: "Cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Cũng không đáng để nhớ ai nhớ tới. Đời người như gió thoảng mây bay, cần chi vướng bận chút bụi trần ai ha ha..." Nói rồi lão đạo liền biến mất giữa làn sương trắng, để lại Hàn Tuyết Âm một mình đứng giữa hồ nước tĩnh lặng.
Cảnh vật xung quanh nàng lại lóa sáng một cái nữa, sau đó là một màu đen kịt. Hàn Tuyết Âm mi mắt khẽ rung, một lần nữa nặng nề mở ra. Mà lần này ánh vào mắt nàng không còn là một màu trắng xóa, mà thay vào đó là gương mặt của ai kia đang gần trong gang tấc. Gần tới mức thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai người.
Hại Thiên Thu nhìn con ngươi đen láy, trong suốt của Hàn Tuyết Âm, tiếng lòng bất giác rơi rụng lộp bộp. Lúc này nàng mới ý thức được bản thân vừa làm ra chuyện gì. Lão thiên gia, ngươi mau xuống đây cứu bổn vương đi.
Hàn Tuyết Âm khẽ cử động tay trái, đem bàn tay trái áp lên má của Hại Thiên Thu.
Xúc cảm lạnh lẽo từ tay Hàn Tuyết Âm khiến cho Hại Thiên Thu một lần nữa ngờ nghệch. Nha đầu này chắc bị hoảng sợ không nhẹ đây. Hại Thiên Thu nghĩ rồi, cấp cho Hàn Tuyết Âm một nụ cười ấm áp, tay phải cũng nhẹ nhàng áp lên tay trái của Hàn Tuyết Âm, cảm nhận hơi lạnh của tay nàng ấy.
Hàn Tuyết Âm cũng nở nụ cười nhẹ với Hại Thiên Thu, tay phải cũng run run giơ lên.
"Chát!"
"Đau!" Hại Thiên Thu ăn phải một cái tát như trời giáng, lập tức la to. Nàng khóc không ra nước mắt, tay ôm hai bên má đã sưng vù né ra một góc. Thanh âm nàng run rẩy hướng về phía Hàn Tuyết Âm: "Tiểu nha đầu ngươi làm cái gì vậy?! Có phải nước vào não rồi không?!"
"Ta làm cái gì?" Hàn Tuyết Âm khiêu mi nhìn Hại Thiên Thu đang co ro một góc. Ánh mắt này của nàng, phải gọi là âm lãnh tới cực điểm.
Nàng đứng dậy, chỉnh sửa y phục một chút, rồi hướng về Hại Thiên Thu gằn từng chữ: "Câu hỏi này phải là ta hỏi tiền bối mới đúng. Tiền bối đây là vừa làm gì hả, Hắc Diệm Vương?" Ba chữ cuối thậm chí còn được cố tình nhấn mạnh.
"Ta..." Hại Thiên Thu hoàn toàn á khẩu. Vừa rồi nàng vừa làm cái gì vậy trời? Hiện giờ nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được. Cầu lão thiên, lão thiên không hiển linh. Sư phụ! Sư phụ mau hiển linh cứu đệ tử!
Hại Thiên Thu trong