Nhìn đóa hồng liên ở chính giữa hồ nước lam sắc, tâm tình Hại Thiên Thu chính là vô cùng kích động. Tám cánh hoa sen như pha lê lấp lánh, không ngừng hấp thụ linh khí từ bốn phương tám hướng. Mà điều khiến nàng chú ý nhất, chính là không khí xung quanh đóa sen này chính là mát lạnh cực kỳ. Không cần nói cũng biết, đây chắc chắn chính là Băng Liên nghìn năm hiếm gặp, vô cùng có ích cho người tu luyện băng hệ linh căn!
Hàn Tuyết Âm nhìn linh khí dày đặc xung quanh đóa sen, đại khái cũng đoán được lý do nàng không thể phát động linh lực. E là toàn bộ linh khí xung quanh đây đã bị đóa sen này áp chế mất rồi. Đồng thời nó cũng tỏa ra uy áp bức người, khiến cho bước chân của ba người các nàng cảm thấy nặng hơn so với người bình thường.
"Hai vị tiên nhân cứu mạng!" Một tiếng la thất thanh bỗng nhiên vang lên, đánh tan sự kích động của Hại Thiên Thu.
Cả ba người dời tầm mắt khỏi Băng Liên, tìm kiếm xung quanh một hồi thì liền phát hiện ra nơi phát ra tiếng kêu. Nhạc Kha bị giam trong một cái động nhỏ gần đó, cửa động được chắn hơn mười mấy cái thanh sắt to bự. Nàng ta một dạng khóc lóc tới thảm thương, với tay ra cầu cứu cả ba người.
Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm lập tức tiến tới chỗ Nhạc Kha bị giam. Hàn Tuyết Âm đem ngọc trâm tháo xuống, Băng Sương kiếm ngay lập tức hiển lộ trước mắt mọi người. Nàng thân thủ cực nhanh, đem song sắt cắt thành mảnh vụn.
Nhạc Kha được tự do, liền nhào ra ôm chân Hàn Tuyết Âm, tiếp tục khóc rống: "Đa tạ đại tiên cứu mạng! Đa tạ đại tiên cứu mạng!"
Hàn Tuyết Âm không phản ứng nhiều với Nhạc Kha, đem nàng ta quăng cho Hại Thiên Thu. Còn nàng thì bất ngờ đem kiếm kề ngay cổ Vương Trung Hiếu đang đứng phía sau: "Vương đại nhân, có lẽ cũng nên dừng vở kịch ở đây được rồi."
"Hàn... Hàn cô nương khoan đã... có gì từ từ nói. Đao kiếm không có mắt mà!" Vương Trung Hiếu cảm nhận khí lạnh từ Băng Sương Kiếm tỏa ra ở cổ, hoang mang hướng Hàn Tuyết Âm nói: "Rõ ràng ta chỉ có đuổi theo hung thủ thôi, sao giờ lại biến thành hung thủ rồi?"
Trước vẻ mặt mờ mịt của hắn, Hàn Tuyết Âm chỉ đem kiếm kề sát thêm một chút: "Trước uy áp của Băng Liên nghìn năm, tu sĩ trúc cơ kỳ cũng phải chật vật, nói chi tới một người thường, sợ là đứng cũng còn không vững. Chưa kể tới bức tường vừa rồi trong động, nhìn qua liền biết dày cũng ít nhất nửa trượng, tiếng la của người bình thường cũng khó lòng lọt qua nổi. Cuối cùng là thị lực của đại nhân đây cũng quá tốt đi, trong đêm tối còn có thể thấy rõ đá tảng đang lăn tới."
Sắc mặt của Vương Trung Hiếu theo từng lời nói của Hàn Tuyết Âm, càng ngày càng tệ hơn. Tới khi nàng nói xong, thì gương mặt của hắn cũng triệt để đen lại. Hắn im lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: "A ha ha ha... Hàn cô nương quả thật là tài giỏi hơn người. Chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể để ý. Ta cam bái hạ phong ha ha ha..."
"Cô nương xinh đẹp như thế này, không nên lúc nào cũng mang mặt lạnh a." Vương Trung Hiếu vừa nói vừa đem hai ngón tay phải nắm lấy mũi Băng Sương kiếm: "Nhưng mà người mạnh mẽ như Hàn cô nương lại khiến ta vô cùng hứng thú. Hay là cô nương cũng theo ta đi, cô nương muốn gì ta liền cho cô nương cái đó. Hàn cô nương thấy sao nào?"
Hàn Tuyết Âm nhìn gương mặt tươi cười đầy chất phát của Vương Trung Hiếu, không trả lời hắn, chỉ trực tiếp động thủ. Băng Sương kiếm cứ như vậy, toàn lực bổ về phía cổ của hắn.
Vương Trung Hiếu chỉ cần dùng hai ngón tay, liền đem mũi kiếm của Hàn Tuyết Âm lệch đi, cắm thẳng xuống đất. Bản thân hắn thì xoay người, nhảy bật ra xa, tay chắp sau lưng đứng ở phía xa xa: "Đây là đồng ý hay là không đồng ý đây? Hay là... Hàn cô nương đồng ý nhưng mà thẹn quá hóa giận?"
Vương Trung Hiếu từ đầu tới đuôi đều là một bộ dạng công tử văn nhã, lại thêm mấy phần bỡn cợt đợi chờ câu trở lời của Hàn Tuyết Âm. Nhưng thủy chung đáp lại hắn vẫn là từng đường kiếm như xé gió khiến hắn phải né trái né phải. Tuy nhìn qua thì Hàn Tuyết Âm xuất chiêu đều rất nhanh, rất dứt khoát. Nhưng đối với Vương Trung Hiếu thì không khác gì mấy chiêu mèo cào. Hắn căn bản là không hề mất chút sức lực nào để đối phó: "Hàn cô nương, không nên giận quá ảnh hưởng tới nhan sắc nha. Với lại cô nương chắc cũng không muốn tổn thương đệ đệ của cô nương đi?"
Vương Trung Hiếu vừa dứt lời, Hại Thiên Thu lập tức cảm nhận một cỗ sát khí ập tới từ sau lưng. Nàng xoay người, bàn tay trái nắm lấy bàn tay đầy móng tay nhọn đang hướng cái cổ trắng nõn của nàng. Trong chưa đầy một cái chớp mắt, nàng liền đem Nhạc Kha ném thẳng về phía Vương Trung Hiếu.
Nhạc Kha xoay người trên không, uyển chuyển như một con linh miêu mà đáp xuống mặt đất. Nàng ta giờ nào còn bộ dáng khóc lóc thảm thương nữa. Mà thay vào đó là điệu cười tà mị như hồ ly, đôi mắt mèo đỏ chót đầy sát khí, cùng với bộ móng tay vừa dài vừa nhọn. Nàng cười liếm một cái móng tay đỏ chót nói: "Phản ứng cũng nhanh thật đó."
"Ô, thì ra là giấu nghề à?" Vương Trung Hiếu đáp xuống cạnh Nhạc Kha, cũng nhịn không được cảm thán một cái.
"Nàng cũng không phải là đệ đệ của ta." Hàn Tuyết Âm thu kiếm, lạnh lùng nói ra một câu.
Hại Thiên Thu không biết từ lúc nào đã chuyển về lại chân thân, đến bên cạnh Hàn Tuyết Âm. Nàng một tay chống lên vai nàng ấy, cười như không cười nói: "Vương đại nhân muốn lọt vào mắt xanh của Hàn Tuyết Âm nhà ta có lẽ còn chưa đủ tiêu chuẩn. Bất quá, tặng chút lễ vật cũng không phải là chuyện gì khó, đại nhân thấy sao?"
"Ha ha, Hại cô nương nói cũng có đạo lý." Vương Trung Hiếu cười nói: "Có điều, không biết phải là lễ vật gì mới có thể đây?"
"Cũng không cần gì nhiều." Hại Thiên Thu vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào người Hàn Tuyết Âm, khách sáo nói: "Chỉ cần Băng Liên nghìn năm kia là đủ."
Vương Trung Hiếu thoáng suy tư một chút, xong cười nói: "Cô nương quả là người biết lựa chọn. Nhưng thứ cho Vương mỗ, Băng Liên này chính là vật mà cấp trên của ta yêu cầu. Không thể tự ý đem cho người ngoài được. Nhưng nếu là vật khác thì hoàn toàn có thể."
"Không phải Băng Liên bọn ta liền không lấy." Hại Thiên Thu cười tà nói.
"Vậy là hai vị cô nương đây là muốn đoạt bảo sao?" Vương Trung Hiếu vẫn một bộ dáng nhã nhặn hỏi.
Hại Thiên Thu cười khẽ một tiếng, rồi gương mặt lập tức nghiêm lại: "Chính là muốn đánh người đoạt bảo!" Nói rồi nàng liền đẩy Hàn Tuyết Âm một cái, thân thủ nhanh như chớp tiến lên quần đấu với Vương Trung Hiếu.
Hàn Tuyết Âm thì vận khí, hướng thẳng Băng Liên mà tiến tới.
"Nhạc Kha" làm sao để cho Hàn Tuyết Âm toại nguyện, chân điểm một cái liền tới chặn trước mặt Hàn Tuyết Âm: "Tiểu nữ Thu Nguyệt, mong cô nương chỉ giáo!" Nói rồi nàng liền tung chảo hướng Hàn Tuyết Âm.
"Trúc Vân môn đại đệ tử, Hàn Tuyết Âm xin lĩnh giáo!" Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt nói một câu, rồi cũng liền vận khí bắt đầu so chiêu.
Hàn Tuyết Âm tạm dừng cước bộ, đem Băng Sương kiếm ra đỡ một chảo này của Thu Nguyệt. Tay trái vận linh khí, tung ra một chưởng.
Thu Nguyệt thấy chưởng phong ập đến, lập tức cả kinh lui về sau chục bước. Không phải là nàng ta không thể vận linh khí sao? Sao giờ lại có thể tung chưởng?
Hàn Tuyết Âm đối mặt với Thu Nguyệt cũng không dám khinh nhờn. Đáng lẽ nàng vẫn không thể vận linh khí do áp lực từ Băng Liên. Nhưng nhờ có Hại Thiên Thu, lúc vừa nãy đẩy một cái, khi tay của nàng ta chạm vào vai nàng, liền lén hạ một đạo bùa chú. Bùa chú này không chỉ làm cho uy áp của Băng Liên ngừng ảnh hưởng tới nàng mà còn như một bộ giáp, giảm bớt một nửa công kích nàng nhận được.
Ở bên kia Hàn Tuyết Âm đang đối phó với Thu Nguyệt, Hại Thiên Thu bên này cũng không rảnh rỗi là bao. Nàng song thủ đối kháng với Vương Trung Hiếu, chỉ muốn đem cái vẻ mặt cợt nhã của hắn đánh cho cha mẹ nhận không ra.
"Ây da, Hại cô nương ra chiêu thật là quyết liệt nha." Vương Trung Hiếu vừa cười nói, vừa đem tay ra đỡ lấy từng chiêu của Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu cười nói: "Thân thủ của Vương đại nhân cũng không tệ." Nói rồi, nàng liền đem