Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ngoài cửa, Nghiên Ca đứng trước cổng rào, nhìn vào đôi mắt đang nối giông bão của Lục Lăng Nghiệp mà không
dám nhúc nhích.
Cô 3than nhẹ một tiếng, ngập ngừng: “Chú Út.”
Cơ thể cao lớn của Lục Lăng Nghiệp bao trùm lấy dáng người nhỏ nhắn của Nghiên Ca. 1
Đôi mắt lạnh lẽo tối tăm của anh cũng nhìn chằm chằm vào cô: “Giải thích sao đây?”
Ngữ khí cứng nhắc, giọng anh chưa 9bao giờ âm trầm lạnh lùng đến vậy!
Nghiên Ca thót tim, cúi đầu không nói. Bởi vì không biết nên giải thích như thế nào nên cô3 chọn cách im lặng.
Ánh mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp khóa chặt trên đỉnh đầu cô, sau khi Nghiên Ca im lặng ba giây thì lò8ng
bàn tay to lớn của anh nắm lấy cảm của cô.
Sức lực không lớn, nhưng có thể thấy rõ anh đang cố gắng nhẫn nhịn.
Bàn tay anh hoàn toàn bao phủ lấy cằm của Nghiên Ca, răng cắn chặt mắt như nổi lửa, sự sắc lạnh ấy như muốn xé
toạc cô ra vậy.
“Giải, thích!”
Lục Lăng Nghiệp nghiến răng nhả ra hai chữ. Ráng chiều chạng vạng chiếu lên hai người, rõ ràng là một cảnh
tượng tuyệt đẹp, nhưng trong bầu không khí lại ngập tràn hơi lạnh khiến người ta phát run.
Chú Út, nổi giận rồi!
Lần đầu tiên trong đời anh đánh mất toàn bộ sự bình tĩnh và lý trí của mình.
Vì khoảng thời gian một năm trắng xóa của cô, vì sự giấu giếm bao nhiêu lâu nay của cô.
Sự bình tĩnh vững vàng mà chủ Út lấy làm tự hào bao lâu nay vào giờ phút này đã bị một luồng đố kị lấn át.
Mặt Nghiên Ca phát đau, nhưng cô vẫn cứng cỏi mà ngược lên nhìn anh, mím môi không nói tiếng nào!
Đôi mắt cô bắt đầu ầng ậc nước, trong sự cứng cỏi mang theo day dứt và yếu đuối. Yết hầu Lục Lăng Nghiệp dâng
lên rồi hạ xuống, sức lực nơi đầu ngón tay dần giảm đi trước đôi mắt long lanh ảnh lệ của cô.
“Là con của ai?! Hả?!”
Lục Lăng Nghiệp một lần nữa truy hỏi, giờ phút này anh gần như đã phải dùng hết toàn bộ sức lực bình sinh của
mình thì mới tìm được ý nghĩ muốn giết người!
Vì cô, dự án Khu mới ven vịnh anh nói bỏ là bỏ!
Vì cô, anh thà phá bỏ nguyên tắc của mình cũng phải trừng trị kẻ hãm hại cô! Vì cô, anh một ngày một đêm không
chợp mắt, chỉ vì đuổi theo đến Paris đưa cô trở về!
Nhưng sự im lặng này của cô lại giống như một đòn trị mạng vậy, đập thật mạnh vào lòng Lục Lăng Nghiệp, đau
không thở nổi!
“Cổ Nghiên Ca, em thật độc ác!”
Lục Lăng Nghiệp hất tay ra khỏi mặt Nghiên Ca, xoay người mang cơn giận như sóng dữ.
Bóng lưng cao to vững chãi trông vô cùng thể lương dưới ánh mặt trời.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Nghiên Ca, cô hoảng loạn vươn tay ra kéo lấy cánh tay anh: “Chú Út…”
“Đừng có gọi tôi!”
Lục Lăng Nghiệp một lần nữa giằng tay ra khỏi cổ, sức lực mất đi sự khống chế