Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghiên Ca khóc như mưa.
Dáng vẻ giận dữ của Lục Lăng Nghiệp trước mắt làm cô sợ hãi. Cô sợ mất đi nhưng lại không dá3m mở miệng.
Tâm trạng thấp thỏm của Nghiên Ca không chỉ giày vò bản thân mà còn giày vò cả Lục Lăng Nghiệp.
Anh thất vọng cất bước rời đi. Cải xoay người này dường như là muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Cô bắt đầu sợ hãi, một dự 9cảm sắp mất đi anh tự nhiên lan tràn từ tận đáy lòng.
Nghiên Ca không dám đánh cược nữa.
Tay cô run rẩy muố3n bắt lấy anh lần nữa, đầu ngón tay run rẩy, máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống. Cô cất
giọng nói yếu ớt tràn đầy uất ức8: “Chú Út… em, nói!”
Nghiên Ca nức nở, nói không thành câu.
Thôi vậy, nói cho chú ấy biết cũng không sao cả.
Không phải chỉ là ghê tởm, là không chịu được thôi mà!
Còn có thể như thế nào nữa đây.
Lục Lăng Nghiệp nhìn dáng vẻ khó lòng mở lời của Nghiên Ca, tất cả căm phẫn và tức giận bỗng rút đi như thủy
triều.
Anh đang làm gì đây… Là không tin tưởng cô? Hay là phẫn nộ vì cô đã giấu giếm? Lục Lăng Nghiệp cụp mắt
xuống, thở dài.
Anh mím môi không nói, khuôn mặt anh tuấn vẫn lộ vẻ tức giận. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Nghiên Ca,
dịu dàng mở từng đầu ngón tay của cô ra, nhìn miệng vết thương dài đáng sợ trên đó, đáy mắt anh tràn ngập sự
đau lòng.
Lục Lăng Nghiệp muốn nói nhưng đột nhiên cửa lớn bị người đẩy ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, Sơ Bảo mũm mĩm
chạy vào: “Mẹ.”
Lục Lăng Nghiệp còn vẫn nắm tay Nghiên Ca không buông, Sơ Bảo đã vui vẻ chạy đến trước mặt. Bé ngước mắt
nhìn về mặt tối tăm của Lục Lăng Nghiệp, lại đảo mắt nhìn Nghiên Ca, thấy trên tay cô có máu, nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt, miệng nhỏ lập tức mếu máo: “Mẹ, tại sao ông trở lại đánh mẹ?