Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lục Lăng Nghiệp đẩy cửa phòng làm việc ra, bước vào trong.
Đôi mắt âm trầm của anh nhìn về hướng bàn xử lý công việc chếch3 phía bên trái của căn phòng. Vừa liếc thấy
người đàn ông mặc đồ rằn ri ngồi trước bàn, anh đóng cửa đi về phía ghế sofa, ngồi xuốn1g.
Mọi thứ trong phòng làm việc được sắp xếp rất đơn giản, nhưng cũng thể hiện tác phong làm việc nghiêm túc và
cẩn thận. “9Chịu quay về rồi à?”
Thiết Thủ lấy một điếu thuốc trong hộp sắt ra châm, tiện tay cũng vứt một điều khác cho Lục Lăng Nghi3ệp. Anh ta
hút một hơi thuốc, đôi mắt híp lại.
Lục Lăng Nghiệp cũng châm một điếu thuốc, phun ra một vòng khói, nhìn chằ8m chằm vết sẹo đó đáng sợ trên nửa
mặt trái của Thiết Thủ, hỏi: “Sao lại thế này?”
Thiết Thủ vươn ngón cái của bàn tay đang kẹp thuốc sờ lên mặt mình, trả lời: “Lúc huấn luyện bị lính mới làm bị
thương.”
Dứt lời, Lục Lăng Nghiệp dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm anh ta, khóe miệng nhếch lên châm chọc: “Khả
năng của cậu chỉ có vậy thôi ư?”
Đối diện với sự chế nhạo của Lục Lăng Nghiệp, Thiết Thủ cũng chẳng thèm để ý vẫn tiếp tục hút thuốc, khuôn mặt
hơi nghiêng của anh ta không chút xấu hổ: “Nói tôi ít thôi, nói cậu đi. Rời đi ba năm rồi, sống vẫn ổn chứ?” “Tốt
lắm!” Lục Lăng Nghiệp nháy mày, không cần nghĩ ngợi đã đáp lại một câu.
“Đệch!” Thiết Thủ phun luôn câu chửi. “Đường đường là Thiết Lang Tam gia, bây giờ lại trở thành thương nhân cả
người đầy mùi tiền, đúng là mẹ nó vớ vẩn!”
Lục Lăng Nghiệp chẳng thèm để ý lời châm chọc của Thiết Thủ, anh mở màn hình điện thoại phóng to một bức ảnh
rồi ném tới trước mặt anh ta, nói: “Tôi muốn biết vị trí của họ.”
Thiết Thủ khó khăn lắm mới đỡ được chiếc điện thoại đang bay đến, dùng ánh mắt sắc lẹm lườm anh: “Thiết Lang
lão Tam, có phải cậu không phân nổi lớn bé nữa rồi đúng không? Bây giờ đội Thiết Lang nằm trong tay tôi.”
“Cho nên tôi mới để cậu tự đi điều tra.”
Thiết Thủ: “…”
Anh ta nhìn chằm chằm Lục Lăng Nghiệp một lát, vừa nói vừa xem màn hình điện thoại: “Con mẹ nó cậu cũng
được lắm. Ba năm trước tự dưng nói đi là đi, đến cả Thiết Lang cũng không cần nữa. Cậu có xứng Với những người
coi trọng cậu không hả?”
“Nếu cứu được mẹ tôi sống lại, tôi có thể quay lại Thiết Lang.” Vừa nghe câu nói này của Lục Lăng Nghiệp, Thiết
Thủ đang xem điện thoại của hơi sững lại. Anh ta mím chặt môi, đôi mắt đào hoa kia hiện lên tia bất đắc dĩ: “Lão
Tam, chuyện qua lâu vậy rồi… Đệch, thôi đi, nói nhiều nữa cùng vô ích!”
Thiết Thủ hừ lạnh lại cúi đầu xem bức ảnh Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca chụp ở sân bay, cười lạnh lùng: “Cô gái
này nhìn quen lắm.”
“Việc tốt cậu làm ra sau