Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hai mươi phút sau, Thiết Thủ nhìn tin tức được gửi tới trên màn hình, khóe môi anh ta nở nụ cười, ngón cái lại miết
qua vết sẹo trên mặt, nói: 3“Xem ra nếu không phải lần này người phụ nữ của cậu chạy mất thì cậu còn chưa định
trở về đầu nhỉ?”
Lục Lăng Nghiệp lại châm một điế1u thuốc, anh dựa vào lưng ghế, hai chân bắt tréo, khí chất lạnh lùng những sắc
mặt vẫn không tỏ rõ cảm xúc.
Nghe xong câu nói kia, khu9ôn mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng đã sớm nổi giận đùng đùng.
Anh phả ra hơi thuốc, nói: “Hai năm nay, lỗ hổng hệ thống mạng củ3a Cục An ninh nước M càng lúc càng ít, cậu
tra thử chưa?”
Sắc mặt của Thiết Thủ bỗng chốc thay đổi: “Kiểm tra rồi. Nghe nói Cục An nin8h âm thầm nuôi một đám hacker
chuyên để thử nghiệm tấn công hệ thống mạng của mình. Tất cả lỗ hổng an ninh sau khi được bọn họ phá giải
chẳng bao lâu đều được sửa chữa hết rồi. Vì chuyện này mà cấp trên không ít lần gây khó dễ cho tôi đâu. Kỹ thuật
và thủ đoạn của đám hacker ấy quá tinh vi, tài liệu cơ mật của Cục chúng ta cũng suýt nữa đã bị chúng trộm mất.”
“Dẫn theo một đội nhỏ mười người, đi thôi.”
Thiết Thủ vẫn đang sầu não nói chuyện lỗ hổng mạng Cục với anh, chẳng ngờ Lục Lăng Nghiệp lại chuyển đề tài
khiến anh ta bối rối.
“Sao cậu biết có tin tức rồi?”
Lục Lăng Nghiệp tiện tay vứt đầu lọc vào trong gạt tàn, liếc xéo anh ta: “Người của tôi, tôi đưa đi. Chuyện Cục An
ninh nước M, tôi tặng cậu một món quà.”
Thiết Thủ nghe ra được lửa giận và sự cao ngạo trong lời nói của anh, anh ta không tiếp tục lăng nhăng nữa, lập tức
đứng dậy, dáng người anh ta cũng cao lớn và khí phách không thua kém gì Lục Lăng Nghiệp.
Bộ trang phục rằn ri càng làm tôn lên vẻ cứng cáp uy nghiêm của Thiết Thủ, đôi giày đinh bằng da đen lại càng làm
nổi bật hình tượng một quân nhân lão luyện.
Anh ta và Lục Lăng Nghiệp cùng đi ra ngoài từ phòng làm việc. Lúc này, ở phòng trung tâm chỉ huy, ba hàng cả
lính cũ và lính mới đã xếp ngay ngắn thẳng hàng.
Bọn họ ai ai cũng mặt mày hớn hở nhìn Lục Lăng Nghiệp trong bộ vest đen và chiếc áo sơ mi đen, trên những
khuôn mặt ấy có khâm phục, có kính trọng, có cả sùng bái. “Tổ Thiết Lang mũi nhọn số 7, đi theo tôi.”
Thiết Thủ ra lệnh cho tổ nhỏ mười người xếp ở hàng thứ ba. Mười người lính mới nghe vậy mà xúc động sắp khóc.
Vậy là họ có nhiệm vụ rồi.
“Rõ! Tổ Thiết Lang mũi nhọn số 7 đã sẵn sàng.” Ai ai cũng khí thế hô vang khẩu hiệu hùng hồn, mạnh mẽ. Thiết
Thủ quay người đang muốn bỏ đi, chợt nhìn thấy Lãnh Tiêu Dương, lại liếc xéo cậu ta, nói: “Lát nữa cậu cút về
bệnh viện đi, đừng có rảnh rỗi lại chạy đến đây nữa!”
Khuôn mặt trẻ nhỏ của Lãnh Tử bỗng chốc suy sụp: “Anh Thiết Thủ ơi, ở bệnh viện chán lắm…”
“Thể hay là… tôi gọi điện cho Lãnh Mục Dương nhé?” “Đừng, đừng, đừng! Em sai rồi! Lát nữa em sẽ quay về bệnh
viện, chắc chắn em sẽ về. Nghiêm chào, Thủ trưởng đi cẩn thận.”
Thiết Thủ hừ lạnh, lập tức đi theo Lục Lăng Nghiệp qua cánh cửa bí mật khác bên cạnh trung tâm chỉ huy. Cánh
cửa bí mật này chỉ có thể đi ra