Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hôm sau là ngày mùng bốn.
Sinh nhật bốn tuổi của Sơ Bảo.
Sáng sớm, vừa thức dậy Sơ Bảo đã thay ngay bộ quần áo mới mà Nghiên Ca3 mua cho bé.
Cậu bé đi đôi dày da kiểu Anh đen bóng, mặc một chiếc quần jean có đai lưng màu trắng để lộ mắt cá chân. Thân
hình nhỏ bé1 mặc chiếc áo sơ mi nhỏ màu xanh đậm, vạt áo cân đối, nom trắng trẻo xinh xắn, vẻ mặt tươi tắn cực
kỳ đáng yêu.
“Chúc con yêu sinh nhậ9t vui vẻ!”
Nghiên Ca mặc quần áo cho con trai xong, nhìn đôi mắt trong trẻo kia, cô ôm con vào lòng hôn một cái thật mạnh
lên má. Đôi 3mắt to tròn, long lanh đầy tinh ranh của Sơ Bảo tràn ngập niềm vui, cậu bé chu miệng nói: “Con cảm
ơn mẹ!” Cô dắt Sơ Bảo ra khỏi phòng. Lục Th8iếu Nhiên và Cố Hân Minh đang ngồi chờ trên sofa trong phòng
khách.
Nghe thấy tiếng động, hai người cùng quay lại nhìn. Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Sơ Bảo, Cố Hân Minh lưu
manh huýt sáo: “Sơ Bảo đẹp trai quá! Bây giờ đã đẹp trai thế này rồi, sau này không biết sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt tới
mức nào đây.”
Nghiên Ca nhíu mày trách: “Anh đừng có nói linh linh.”
Cố Hân Minh tặc lưỡi, anh ta thôi không nhìn Sơ Bảo mà quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Lăng Nghiệp,
khẽ nói: “Lục lão đại, con trai cậu càng lớn càng giống Nghiên Ca, cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn Cố Hân Minh, đôi mày lạnh lùng nhíu lại: “Xuất sắc!”
“Sơ Bảo, lại đây.” Lục Lăng Nghiệp không thèm đếm xỉa tới cái miệng ngứa đòn của Cố Hân Minh, vẫy tay với Sơ
Bảo, ánh mắt dịu dàng.
Sơ Bảo buông tay Nghiên Ca ra, chạy đến trước mặt Lục Lăng Nghiệp, nghiêng người nhào vào lòng anh, ngửa
đầu, ánh mắt long lanh: “Ông trẻ, con có đẹp trai không?”
Lục Lăng Nghiệp không chút che giấu, khen ngợi: “Rất đẹp trai!”
“Hì hì, ông trẻ tốt nhất!”
Nghiên Ca đứng bên cạnh thấy bầu không khí hài hòa giữa Sơ Bảo và Lục Lăng Nghiệp, đáy lòng vô cùng xúc
động.
Lẽ nào đây chính là sức hấp dẫn trời sinh chăng? Rõ ràng lần đầu tiên gặp nhau quan hệ giữa Lục Lăng Nghiệp và
Sơ Bảo đầu có hòa hợp như vậy.
Hơn nữa, cô cũng biết Lục Lăng Nghiệp không giỏi giao lưu với trẻ con, nhưng ánh mắt và hành động của anh đối
với Sơ Báo lại lộ ra vô vàn yêu thương cưng chiều. “Sinh nhật hôm nay muốn quà gì?”
Lục Lăng Nghiệp ôm Sơ Bảo trong lòng, cụp mắt nhìn bé, đôi mắt lạnh lùng ánh lên vô vàn yêu thương. Sơ Bảo bĩu
môi ra chiều trầm tư suy nghĩ: “Ông trẻ, con muốn đi bảo tàng hàng không?”
“Ồ? Tại sao?”
“Bởi vì… con muốn đi xem mô hình máy bay cỡ lớn. Hì hì, trước đây con nghe Ella ở nhà bên cạnh nói ở đó có rất
nhiều mô hình máy bay cỡ lớn…”
Vẻ mặt Sơ Bảo tràn đầy hào hứng, đôi mắt to tròn đầy vẻ mong đợi.
Bé chưa ngồi máy bay bao giờ nên muốn đi xem thử. Trước đây, rất nhiều bạn nhỏ ở trong thị trấn đều khoe với bé
là đã được ngồi máy bay làm bé rất tò mò.
Không chỉ Lục Lăng Nghiệp đau lòng mà ngay cả Nghiên Ca cũng cảm thấy xót xa.