Nghe được phía sau truyền tới tiếng đóng cửa, cô mới té ngồi trên sofa, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, mẹ cũng đã xuất viện, sống trong một ngôi biệt thư nhỏ vô cùng ưu nhã mà Lục Nghệ Thần sắp xếp, mặc dù mẹ nghi ngờ thế nhưng cũng không hỏi gì, dễ dàng tin lời của Cố Nhược Hy, là bệnh viện tài trợ để cho bệnh nhân tĩnh dưỡng.
Cái cớ sứt sẹo như vậy thế nhưng mẹ vẫn tin, thật sự là quá mức tin tưởng cô rồi.
Dưới sự sắp xếp của Lục Nghệ Thần dì Từ vẫn tiếp tục chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của mẹ và anh trai, bởi dì Từ trước nay đều không lắm miệng nói những lời thừa thải, thậm chỉ nhiều lúc nói chuyện với bà cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu trả lời.
An Khả Hinh không có việc sẽ tới tìm có Nhược Hy chơi, hai người cứ như vậy mà trở thành bạn chơi tốt nhát.
Dưới sự năn nỉ của Có Nhược Hy, An Khả Hinh đồng ý giữ bí mật chuyện Có Nhược Hy kết hôn với Lục Nghệ Thân, thế nhưng có thể giữ được bao lâu thì cũng chỉ có thể nghe theo lệnh trời mà thôi.
Nửa tháng này Lục Nghệ Thần ngày nào cũng dẫn Có Nhược Hy tới tham gia những sự kiện lớn, phách lối khoe ân ái khiến cho ảnh của bọn họ được lưu truyền khắp các con phố lớn nhỏ.
Trước đây Cố Nhược Hy luôn bị mọi người mắng chửi là người phụ nữ thấp hèn, cuối cùng thì mọi chuyện cũng được vãn hồi, trở thành cô bé Lọ Lem hạnh phúc và may mắn nhất trong thế giới này, thậm chí còn có người bắt đầu tán thưởng sự khiêm tốn của Cố Nhược Hy, bởi khi tham gia các buổi tụ họp lớn cô đều không mặc những bộ lễ phục sáng chói mắt khoa trương, và cũng không trang điểm đậm trước mặt công chúng, vẫn luôn là bộ dáng trắng trong thuần khiết, cô gả cho nhà giàu nhất Châu Á, một trong mười người cường đại nhất thế giới, thế mà lại có thể khiêm tốn như vậy, quả thực là hiếm khó.
Mặc dù không thân cận với đám thiên kim phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, thế nhưng cô vẫn như một vằng sáng mới xuất hiện ở trên trang đầu của các trang bìa lớn, dần dần liền được quần chúng coi trọng, và sự tình hoàn toàn che đậy kín tin Tô Nhã với Kỳ Thiếu Cần dắt tay nhau xuất hiện ở các sự kiện hoạt động khác nhau.
Hoạt động cắt băng kết thúc, Kỳ Thiếu Cần với Tô Nhã tay trong tay đi về phía hậu trường nghỉ ngơi, khi không có ai ở bên ngoài thì nụ cười đầy ân ái trên mặt họ lại quay về bộ dáng đau khổ nhăn nhó, cũng buông ra mười ngón tay đang đan xem vào nhau.
“Nếu như cô tiến vào giới giải trí thì với kỹ năng diễn xuất của cô hoàn toàn có thể lấy được giải Oscar, so với việc liều mạng làm ở trung tâm thương mại thì công việc này nó càng thích hợp với cô hơn.
” Kỳ Thiếu Cần vừa cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài vừa tức giận không rõ nói.
“Cảm ơn Kỳ thiếu đã khen.
” Tô Nhã vẫn