Tô Nhã nhìn bức ảnh của Lục Nghệ Thần phía trước thì trầm mặc, một lát sau mới trầm giọng nói: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.”
Kỳ Thiếu Cần cát giọng cười lạnh một tiếng, tiền lại gần Tô Nhã, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của Tô Nhã, ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt cô ta: “Nếu như cô muốn, tôi có thể giúp cô.”
Lục Nghệ Thần lại dẫn theo Có Nhược Hy đi Hoa Đô, bởi vì Ân Khải hay thường xuyên đến đây nên mỗi lần gặp mặt thì hai người luôn hẹn nhau ở Hoa Đô.
Cố Nhược Hy dần dần thích ứng với môi trường xa hoa của quán bar, không còn dè dặt như lần đầu tiên đến nơi này.
Dưới sự cho phép của Lục Nghệ Thần, cô cũng sẽ nhấp một ngụm nhỏ với Ân Khải.
Ân Khải rất biết cách hưởng thụ và cũng rất thích người uống rượu cùng anh ta.
Thế nhưng Mục Đình Sâm lại không thích rượu, kế từ khi cơ thể của anh hoàn toàn hồi phục thì cũng chỉ thử một chút rồi thôi, từ trước đến nay anh chưa từng ham uống rượu.
Theo cách nói của Lục Nghệ Thần thì: “Uống nhiều rượu hại sức khỏe.”
Ân Khải lại cười, điều chỉnh lại lời nói của anh: “Buông thả dục vọng hại thân.” Tiếp theo, đôi đồng tử xanh thẳm đẹp đế của anh ta rơi lên người Cố Nhược Hy: “Hai người buông thả dục vọng đến khi nào mới có em bé đây?”
Gương mặt của Cố Nhược Hy lập tức đỏ bừng, cô lúng túng nhìn về phía Lục Nghệ Thần tìm kiếm sự giải vây từ anh.
Thế nhưng, thay vì ngăn cản Ân Khải nói bậy bạ thì Lục Nghệ Thần lại nâng cằm cô lên, ở trước mặt Ân Khải đặt một nụ hôn lên đôi môi yêu kiều của cô.
Giọng nói của anh có chút ái muội không rõ mà nói với cô: “Rất nhanh sẽ có thôi.”
Cố Nhược Hy suýt chút nữa đã thẹn đến mức hận không có cái lỗ nào để chui xuống, cô đẩy gương mặt tuần mỹ của Lục Nghệ Thần ra: “Anh thật là!”
Lục Nghệ Thần bật cười, ánh mắt của anh mang theo làn sóng dịu dàng đến mức Ân Khải phải la lên “sến sẳm muốn chết”.
Đúng thật là Cố Nhược Hy cũng cảm thấy sến sắm quá rồi nhưng cô vẫn không nhịn được mà tham lam ánh mắt dịu dàng của anh, trong đáy lòng cô mơ hồ xuất hiện chút vui vẻ.
Đột nhiên, Ân Khải vỗ đầu một cái như vừa nhớ ra điều gì: “Đừng nói là bây giờ chị dâu đã có thai đấy chứ? Khó trách anh Lục không cho phép chị dâu uống rượu.
Là do tôi sơ suất rồi, đúng là có lỗi quát”
Cố Nhược Hy nhăn mày, “chúng tôi luôn ngủ riêng” câu nói này thiếu chút đã vụt khỏi miệng nhưng đã bị cô nuốt trở lại vòng trong.
Dạo gần đây, cho dùng hai người họ có cường điệu tình cảm thân mật trước mặt người ngoài đến mức nào, chỉ cần về đến tầng 22 của khách sạn Hoàng Thành thì Lục Nghệ Thần và cô sẽ trở thành người xa lạ.
Anh để Cố Nhược Hy ngủ trong căn phòng mới xây, còn bản thân thì trở về khu vực của mình.
Giữa hai người không có bất kỳ tiếp xúc nào nữa.
Lục Nghệ Thần nhịn cười nhìn cô