Cố Nhược Hy chạy về khuôn viên trường, trước mặt cô chính là Lâm Hâm đang chặn đường cô.
“Là ao?” Lâm Hâm hỏi thẳng.
“Tôi mắc gì phải nói cho cô biết!” Cế Nhược Hy không khách sáo nói.
Lâm Hâm nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hoài nghỉ: “Cô có quan hệ gì với tập đoàn Thần Quang?”
“Tập đoàn Thần Quang? Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì, tôi còn có tiết học.” Cố Nhược Hy đi vòng qua người của Lâm Hâm, vội vàng trở về phòng học.
Lâm Hâm hừ lạnh, cô ta không bỏ cuộc mà chạy theo cô đến cửa trường nhưng không phát hiện ra chuyện bất thường nào cả.
Cô ta cũng không nhìn thấy bóng dáng quen mắt của người đàn ông mặc tây trang.
Cố Nhược Hy rất trễ mới rời khỏi trường học, cô gọi điện cho dì Trần thì được báo rằng mẹ và anh trai của cô đều ngủ rồi, mọi chuyện ở bên đó đều rất tốt.
Dì Trần lại nói giờ đã tối rồi nên phía bệnh viện không có chuyến xe để về nữa, đúng lúc hôm nay trong nhà lại chẳng có ai nên bà sẽ ở lại chăm sóc cho mẹ cô.
Bà còn bảo Cố Nhược Hy nếu cô chưa ôn bài xong thì không cần đến bệnh viện nữa.
Cố Nhược Hy nói một tiếng cảm ơn rồi cúp máy.
Chuyến xe buýt mà cô ngồi không nhiều người nên có rất nhiều ghế trồng.
Cô nhìn những ánh đèn nê-ông lấp lánh bên ngoài cửa số xe, cơn đau mà cô luôn che giấu trong tận đáy lòng dần dần dâng lên.
Nửa năm gần đây, Cố Chấn Hồng đại phát từ bi đưa tiền sinh hoạt cho gia đình nên cô không cần phải vất vả vì phải làm thêm như trước nữa, cứ đến chiều tối là cô có thể trở về nhà rồi.
Hiện tại nghĩ đến những ngày tháng phải lăn lộn ở bên ngoài làm tim cô dấy lên một trận đau nhói.
Trước kia, khu vực mà cô làm ca đêm cách trạm xe rất xa nên phải đi bộ khá lâu.
Người kia… luôn đứng ở trạm xe chờ cô, cùng cô ngồi trên xe buýt để tiễn cô về nhà.
Anh nói với cô: “Buổi tối em một mình ngồi xe rất nguy hiểm, anh không an tâm.”
Mỗi lần anh nói thế, gương mặt cô luôn cười đến ngọt ngào mà dựa dẫm vào vòng tay anh.
Cô cũng muốn nói với anh những lời ngọt ngào nhưng vì quá mệt mỏi nên cô ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Đến khi xuống trạm thì cô bị anh đánh thức.
Lúc cô về đến cửa nhà lại lo lắng sáng mai còn phải đi học nên phải ngủ sớm, cô chỉ có thể vội vàng nói lời tạm biệt mà thôi.
Cô hiểu rằng bắt cứ ai yêu đương với cô đều có gánh nặng rất lớn.
Cô không oán hận gì nhiều về sự phản bội của anh.
Tuy rằng trong lòng cô rất đau, đau đến mức dường như không thể thở được nhưng cuối cùng cô vẫn chúc phúc cho anh.
May mắn thay, Cố Chấn Hồng giúp cô chuyền trường nên cô mới né tránh được nỗi đau khi phải tiếp tục gặp gỡ anh.
Nếu không phải hôm nay Lâm Hâm chạm vào vết thương đó, thì cô đã quên đi hồi ức đau thương đó rồi.
Cố Nhược Hy về đến nhà liền tắm rửa, sau đó đọc sách đến khuya mới nằm xuống giường.
Cô tiện tay lướt xem tin nhắn chưa đọc trong Wechat.
“Cố Có, Có Cố thối, mình về nhà rồi! Cậu ngủ chưa? Nếu chưa ngủ thì trả lời tin nhắn của mình nhé, mình nhớ cậu muốn chết rồi.” Tin nhắn từ người bạn chí cốt – Kiều Khinh Tuyết, ảnh đại diện là tắm hình cô ấy đang cười tươi như hoa cạnh bãi biển ở Mô-ri-xơ.
“Mình cũng nhớ cậu muốn chết rồi.
Cuối cùng cậu cũng trở về rồi, đi du lịch vui lắm đúng không?”
Cố Nhược Hy gửi lại một tin nhắn rồi chờ đợi Kiều Khinh Tuyết trả lời, lúc này cô phát hiện có một tài khoản muốn thêm bạn với cô, phần ghi chú kết bạn còn viết rằng “ác quỷ trong cuộc đời cô”.
Tại sao lại có người viết ghi chú kiểu này vậy? Cô trực tiếp từ chối lời mời kết bạn.
Cô đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy Kiều Khinh Tuyết nhắn lại, cuối cùng mí mắt cũng mở không nổi mà ngủ thiếp đi.
Cuối tuần cô sẽ ở trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ và để dì Trần nghỉ phép.
Cô phấn khích chờ đợi ngày cuối tuần, lúc đó mẹ cô có thể làm phẫu thuật thay thận rồi.
Buổi chiều của ngày cuối