Trong Trà Hương Quán của công viên Cảnh Hà.
Cố Nhược Hy lựa một vị trí khuất để ngồi xuống.
Vị trí này vừa đúng được ngăn cách khỏi tầm mắt từ bên ngoài vừa có thể nhìn ra những đóa hoa sen nở rộ trong chiếc hồ nhân tạo, dưới ánh sáng đèn đường càng thêm thơ mộng.
Quả thực Lục Nghệ Thần rất biết cách hưởng thụ, thê mà lại tìm ra một quán trà tốt như vậy, mùi thơm tao nhã của trà khiến người ta dễ chịu.
Nhưng mà người lịch lãm như anh, diện tây trang nên xuất hiện ở những nơi hiện đại như quán cà phê hay nhà hàng Tây mới phải, tại sao anh lại giống một ông cụ non mà chọn quán trà này? Điều này khiến cô lấy làm lạ Lục Nghệ Thần nhìn ra được cô đang tò mò, anh rót một tách Bích Hoa Xuân, nói nhỏ: “Những nơi như vậy nghiêm túc hơn.”
Thiếu chút nữa Cố Nhược Hy đã phun ra ngụm trà trong miệng: “Anh cứ máy móc như vậy, rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
Cô vẫn chưa quên rằng hôm trước hai người mới vừa đứng trước cổng trường lời qua tiếng lại.
Nhưng cô nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lục Nghệ Thần, giống như không hề có ý hỏi tội.
Vậy thì anh đang muốn nói gì đây?
Lục Nghệ Thần vừa định mở miệng thì Cố Nhược Hy trông thấy có người bước vào quán, cô vội vàng đứng lên rồi kéo rèm trúc xuống, biến vị trí của hai người thành một không gian riêng chỉ có hai người.
Sắc mặt của Lục Nghệ Thần thoáng không vui, anh chơi đùa ) với tách trà trong tay: “Đi chung với tôi làm cô khó xử lắm sao?”
Ngay từ lúc vừa bước vào cửa thì Cố Nhược Hy vẫn luôn cúi thấp đầu, đảo mắt bốn phía như thể sợ bị người khác nhận ra.
Thậm chí cô còn kéo theo anh đi với tốc độ nhanh nhất để tìm một vị trí kín đáo nhất.
Trên thế gian này lại có một người phụ nữ cảm thấy việc ở cùng anh là chuyện không thể để người khác biết được, điều này khiến anh bát mãn.
“Sao có thể được chứ?” Cế Nhược Hy vội nở nụ cười xán lạn, nhưng thực tế là anh phải nhắc đến chiếc nhẫn kia thì cô mới đồng ý ra ngoài gặp anh.
Nếu cô muốn chuộc lại được chiếc nhẫn thì ngàn vạn lần không được đắc tội với vị đại gia này.
Vẻ mặt của Lục Nghệ Thần lạnh lùng, anh im lặng nhìn Cố Nhược Hy nhưng không nói gì.
Bầu không khí trở nên có chút quái dị, Cố Nhược Hy mắt tự nhiên cần tách trà của mình lên uống một ngụm nhằm che giấu bối rối.
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, nếu là phụ nữ thì không thể chịu được sự chú ý từ người đàn ông đẹp trai như anh.
Chưa kể giữa hai người đã từng xảy ra hành động thân mật như họ.
Lục Nghệ Thần hạ tầm mắt xuống, anh không nhìn cô nữa.
Lúc này cô mới nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Anh, cái có, ha ha…” Cố Nhược Hy nỗ lực tìm về tiếng nói của mình, cô cố gắng để đi vào chủ đề: “Tôi nghĩ, anh là người rất bận rộn nhưng vẫn rút thời gian ra gặp nhân vật nhỏ bé như tôi, chắc chắn anh muốn trả nhẫn cho tôi rồi.
Nếu vậy thì anh cứ đưa cho tôi đi, sau này tôi sẽ không làm phiền lão nhân gia ngài nữa, tránh để người khác hiểu lầm.
Hình như giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì, ha ha ha.”
Lão?
Mi tâm của Lục Nghệ Thần nhíu lại, mắt anh tia thẳng vào Cố Nhược Hy rồi chậm rãi nói: “Đắc tội với một người, thì ra đơn giản như vậy.”
“Hả?” Có Nhược Hy mơ hồ.
Rõ ràng khi nãy cô nói chuyện rất khách sáo rồi, còn có chỗ nào đắc tội anh sao?
Lục Nghệ Thần khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế: “Tôi chỉ lớn hơn cô mười tuổi.
Tôi thật sự không thích cái mác “lão.”
“À! Ha ha ha… chỉ là tôn xưng thôi.
Anh đừng để bụng, đó chỉ là tôn xưng mà thôi.” Cố Nhược Hy vội giải thích nhưng vẫn không thể hóa giải sắc mặt âm u của anh.
“Còn nữa.” Lục Nghệ Thần cố ý dừng lại một chút, rồi chằm chậm nói ra nửa câu sau trong khi Cố Nhược Hy đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe: “Hình như tôi chưa nói rằng sẽ trả lại chiếc nhẫn cho cô.”
Gương mặt của Cố Nhược Hy sa sắm: “Anh còn muốn chối sao?”
“Khi nãy nói điện thoại, tôi chỉ nhắc đến