Có Nhược Hy quay lại phòng bệnh của mẹ, sau cuộc phẫu thuật bệnh tình của mẹ đã ổn định rất nhiều.
Sắc mặt cũng dần dần tốt lên, không còn vẻ tái nhọt tiêu tụy như khi bị căn bệnh giày vò.
Nhìn thấy cô quay lại bà cười bảo cô đến bên cạnh mình.
“Dù bận ôn tập thì cũng cần chú ý tới sức khỏe.
Con nhìn xem con sao lại gầy đến mức này!” Dương Thư Dung đau lòng mà cầm lấy đôi tay gầy gò của Có Nhược Hy.
Cố Nhược Hy duy trì nụ cười đã tập trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoa mặt mình: “Gầy ạ? Mấy ngày nay con đều ăn cơm đúng giờ còn ăn rất nhiều, thì ra là gầy rồi à.
Con còn tưởng mình mập nữa cơ.”
Cố Nhược Dương cầm thuyền giấy mình gấp chạy một đường đến trước mặt Cố Nhược Hy: “Nhược Hy, anh gấp đấy.
Tặng cho em, đẹp không?”
“Vâng, rất đẹp! Anh gấp càng ngày càng đẹp rồi.” Cố Nhược Hy vui mừng mà đặt thuyền giấy vào lòng bàn tay, rất xem trọng.
Cố Nhược Dương đánh giá cô một cái: “Quần áo của Nhược Hy đẹp quá.”
Có Nhược Hy lúc này mới nhớ lại vẫn còn đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng mà Lục Nghệ Thần mua cho.
Sợ mẹ nhìn ra nhãn hiệu đắt đỏ nên vội đứng dậy: “Không phải sắp thi rồi sao, bệnh của mẹ cũng đỡ rồi nên con tự thưởng cho mình một bộ quần ào.
Con đi hỏi bác sĩ Lý xem tình hình gần đây của mẹ thế nào? Nói là khôi phục tốt thì có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Có Nhược Hy nhìn dì Trần và dì Từ trong phòng một cái, vội quay người đi ra ngoài.
Di Trần cũng đi theo, thở dài nhìn Cố Nhược Hy: “Con cứ yên tâm, chuyện bên ngoài đều giúp con giấu mẹ con rồi.”
“Cảm ơn dì, dì Trần.” Cố Nhược Hy cúi đâu.
“Cái đứa trẻ này, sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy.” Dì Trần thở dài rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, có một _.
` người tên Triệu Mặc đã dặn dò hết rồi.
Y tá và bác sĩ cũng sẽ không nói lung tung.
Vị Triệu tiên sinh này cũng có tâm nhỉ? Người cũng không tệ.
Nhược Hy à, tìm một người đàn ông tốt, néu vẫn chịu con thì gả đi.”
Đối với hiểu nhằm của dì Trần, Cố Nhược Hy chỉ có thể cười khan hai tiếng, vội đẩy dì Trần vào lại phòng: “Con biết rồi dì Trần.”
Cố Nhược Hy tới chỗ Lý Hàng lấy bản kết quả kiểm tra các mục của mẹ.
Lý Hàng nói với cô, quan sát thêm một tuần nữa, không có phản ứng bài xích, tình hình vẫn rất n định thì có thể về nhà nghỉ.
Cuối cùng cũng có tin tốt.
Có Nhược Hy vui vẻ mà cười tươi, nhưng lại không dám nhìn vào ánh mắt mang theo tia quan tâm đó của Lý Hàng, cúi đầu đi ra ngoài.
Nhưng lúc đi tới cửa, Lý Hàng thấp giọng nói với cô một câu.
“Nhược Hy, cố lên.”
Có Nhược Hy ngắn ra, từ từ quay đầu lại, thấy nụ cười cổ vũ của Lý Hàng thì cô cũng cười: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Lại có thêm một người ủng hộ cô.
Cố Nhược Hy liền cảm thấy bầu trời của cô chưa sụp xuống hoàn toàn.
Ở bệnh viện với mẹ đến khuya, lại nạp đầy năng lượng, nói với mình, còn có