Có Nhược Hy kinh ngạc mở lớn mắt, đại não trống rỗng, ngây người.
Kiều Khinh Tuyết kinh ngạc bịt miệng lại: “Trời ơi! Mộc Phong vậy mà lại hôn Cố Cố!” Phát hiện ra Hạ Tử Mộc bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng, dùng lực kéo cô áy: “Hạ Hạ! Nhìn thấy không, Mộc Phong vậy mà lại hôn Hạ Tử Mộc vẫn không có phản ứng, bình tĩnh như đã sớm dự liệu được, cúi đầu cười: “Nụ hôn này đến muộn quá nhiều năm rồi.”
“Mình nói mà, hai người họ nên ở bên nhau từ lâu rồi, nếu Mộc Phong không đi du học.” Kiều Khinh Tuyết hâm mộ mà nhìn hai người hôn nhau trong xe: “Hai người họ rất xứng đôi, có đúng không Hạ Hạ?
Hạ Tử Mộc tán đồng mà gật đầu: “Mong là Mộc Phong nắm chắc lần này.”
Lúc hai người cho rằng Kiều Mộc Phong cuối cùng cũng có được người đẹp thì Cố Nhược Hy lại đẩy anh ra, nhảy xuống xe.
“Nhược Hy!” Kiều Mộc Phong cũng xuống theo.
Cố Nhược Hy chững lại, không quay đầu, âm thanh rất thấp, nhưng lại rất có trọng lượng: “Cậu thế này thì ngay cả bạn cũng không làm được nữa.”
Cơ thể Kiều Mộc Phong hơi rung lên.
Chưa từng nghĩ Có Nhược Hy sẽ từ chối kiên quyết như vậy, thái độ cũng mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, nhưng cũng giống như nằm trong dự liệu.
Có Nhược Hy thay đổi rồi.
Rất nhiều thứ anh sớm đã cảm nhận được, không thể nhìn thấu được nữa.
“Có thể nói cho mình biết lý do không?” Giọng anh khàn đặc, khàn đến nỗi ngay cả chính mình cũng nghe không TỐ.
Có Nhược Hy hít sâu một hơi, ngắng đầu nhìn lên bầu trời xanh: “Không thích cậu, chính là lý do.”
Cô bước nhanh rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cô không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy ánh mắt đau đớn tổn thương của Kiều Mộc Phong, sợ mình sẽ mềm lòng, sợ loại cảm giác giấu dưới đáy lòng lâu ngày đó sẽ nỏi lên mặt nước mà không thể đè xuống được nữa.
Cô chạy, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
Đẩy cửa xe Hạ Tử Mộc ra, chui vào.
“Sao vậy?” Kiều Khinh Tuyết cũng chạy tới, lên xe nhìn Cố Nhược Hy rồi lại nhìn Kiều Mộc Phong đang cứng đờ tại chỗ.
Anh cứ đứng như vậy, yên lặng, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng trở thành ảm đạm không ánh sáng giống như vào khoảnh khắc Có Nhược Hy từ chối anh thì đã mắt đi cả thế giới, ánh mắt hoảng hót khiến người ta đau lòng.
“Có Có, sao vậy?” Kiều Khinh Tuyết khẽ hỏi Cố Nhược Hy nhưng cô lại không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Hạ Tử Mộc nhìn kỹ Kiều Mộc Phong một cái, vốn muốn nói gì đó với anh nhưng lại không biết nói thế nào.
Trực tiếp lên xe mình, ngồi vào ghế lái nhưng lại không khởi động xe, nhìn Cố Nhược Hy đang cúi đầu ở ghế sau từ gương chiều hậu.
“Sao lại từ chối?” Cô hỏi thẳng, hoàn toàn không cho Cố Nhược Hy có cơ hội trồn tránh.
“Không hợp.” Cố Nhược Hy đáp.
“Nói thật!” Ngữ khí của Hạ Tử Mộc nặng hơn, quay đầu nhìn Cố Nhược Hy.
“…” Cố Nhược Hy nắm chặt hai tay, không biết nên nói gì, nhìn qua cửa xe một cái, Kiều Mộc Phong vấn đứng yên ở’ đó.
Bóng lưng thẳng tắp cao lớn dễ