“Nhược Hy…”
Mạnh Triết gọi một tiếng khiến vai Có Nhược Hy khẽ run lên.
Dù nơi lồng ngực vẫn còn khẽ đau, nhưng đau cũng là do anh ta lừa gạt và phản bội.
Lúc đó cô nghiêm túc như vậy, đối xử chân thành như vậy, cuối cùng lại bị chính hai người thân cận mình nhất lừa gạt lâu như vậy.
“Anh tới làm gì?” Kiều Khinh Tuyết giang hai tay chắn lại phía trước Cố Nhược Hy, chặn lại ánh mắt của Mạnh Triết: “Tên xấu xa! Sao còn mặt mũi tới tìm Có Có!”
“Tôi…” Mạnh Triết muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt dễ nhìn toàn là vẻ khó xử.
Có Nhược Hy kéo Kiều Khinh Tuyết lại, đóng chặt cửa lại, nhốt anh ta lại ngoài cửa, vội vàng đi vào nhà.
Kiều Khinh Tuyết ở trong sân, xác định Mạnh Triết đã đi thì mới đi vào.
theo.
“Cố Có, cậu đừng bận tâm tới anh ta! Tuyệt đối đừng bận tâm! Càng đừng vì hắn mà đau lòng.”
Có Nhược Hy lắc đầu: “Không đâu, chỉ cảm thấy rất mất mặt.”
Sau khi gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, Mạnh Triết vẫn đến tìm cô.
Đã từng kiên định mà quyết tâm như vậy thì nhất định phải sống cho tốt, không để anh ta và Diệp Vi Vi chê cười cô.
Không ngờ đến cuối cùng vẫn vào lúc cô sa sút, vô cùng thảm hại, anh ta chủ động tới tìm cô.
“Anh ta là đồ rác rưởi! Lại dám cặp kè với bạn thân của bạn gái! Diệp Vi Vi càng là rác rưởi hơn! Vậy mà dám cướp bạn trai của bạn thân!” Nghĩ đến máy việc này, Kiều Khinh Tuyết vẫn không thể quên đi sự phẫn nộ và kinh hoàng lúc đó.
Cố Nhược Hy ngồi trên ghế không nói gì, nhìn những cỏ hoa mà anh trai dày công trồng ở trong vườn, có cái đã nở.
hoa, nghênh đón ánh nắng mặt trời rất rực rỡ.
“Đúng rồi! Mình quên tưới hoa của anh trai rồi! Trời ơi trời ơi, nếu hoa chết hét thì anh ấy nhất định sẽ tức giận!” Có Nhược Hy vội đứng dậy đi lấy nước, xách thùng nước nặng đi tưới nước cho hoa trong sân.
Kiều Khinh Tuyết vội qua giúp, thấy Cố Nhược Hy không nhắc tới Mạnh Triết nữa thì cũng không nhắc nữa.
Lúc này Hạ Tử Mộc đã mua đồ ăn sáng về.
Kiều Khinh Tuyết đi mở cửa.
Hạ Tử Mộc đứng trước cửa mà vẫn nhìn về phía con ngõ, khẽ nói với Kiều Khinh Tuyết: “Hình như: mình nhìn thấy Mạnh Triết.”
Kiều Khinh Tuyết vội nháy mắt với Hạ Tử Mộc, nói rất khẽ: “Vừa bị đuổi đi, đừng nhắc nữa.”
Mặt Hạ Tử Mộc đen lại, khẽ mắng: “Thứ vô nhân cách, còn dám tới gặp Nhược Hy!”
Đặt một đống đồ ăn lên bàn, gọi Có Nhược Hy đang rửa tay: “Cố Cố, mình nói cho cậu biết nhé.
Mình là trốn đi đáy, trên người không có tiền.
Sau này cậu phải phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của mình.”
“Nhất định nhất định.” Có Nhược Hy vội gật đầu, kéo Kiều Khinh Tuyết tới ăn sáng: “Woa, mua nhiều thế! Còn có bánh đậu mà mình thích ăn nhất!”
“Biết ngay cậu là con mèo đói.
Mình còn mua cho cậu một cái đùi gà lớn!” Hạ Tử Mộc lấy một chiếc đùi gà lớn đặt vào đĩa, nói với Kiều Khinh Tuyết đang thèm thuồng: “Chỉ mua một cái, cậu không được thò vào đấy.”
Kiều Khinh Tuyết bĩu môi, hừ một tiếng: “Thiên vị.”
“Tình huống không giống mà.” Hạ Tử Mộc chu môi Có Nhược Hy.
Kiều Khinh Tuyết vội lấy ghế, án Cố Nhược Hy ngồi xuống ăn sáng: “Cậu nhất định phải ăn nhiều chút nếu không Hạ Hạ đại tiểu thư sẽ không vui mà phát hỏa mất.”
Cố Nhược Hy chia gà thành ba phần, đưa cho Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết: “Đồ ngon thì phải chia sẻ, không được nói là không thích ăn đấy.
Chẳng có ai không thích ăn thịt cả!”
Hạ Tử Mộc bĩu môi với cô, vò đầu: “Chị đây miễn cưỡng một lần vậy.”
Cố Nhược Hy và Kiều Khinh Tuyết đều bật cười, vui vẻ ăn sáng.
Có Nhược Hy thi thoảng lại nhìn Kiều Khinh Tuyết một cái, thấy cậu ấy không còn buồn vì Tần Vạn Ninh nữa thì mới yên tâm.
Hạ Tử Mộc phát hiện ra ánh mắt của Cố Nhược Hy thì nhìn chằm hai người họ, nói: “Liếc mắt đưa tình, làm cái gì thế?”
“Không có! Chỉ là nhìn Kiều Kiều hình như đẹp lên rồi.” Có Nhược Hy vội đổi chủ đề.
Kiều Khinh Tuyết sờ mặt mình một cái rồi lấy điện thoại ra Soi: “Có sao? Gần đây mình bị đen rồi.”
“Đương nhiên là đẹp rồi.” Cố Nhược Hy gật mạnh đầu, nháy mắt với Hạ Tử Mộc.
Hạ Tử Mộc không hiểu nhưng vẫn gật đầu phụ họa.
“Đẹp lên rồi.
Cậu vẫn luôn là người đẹp nhất trong ba chúng ta.”
Kiều Khinh Tuyết cười ngọt ngào.
Cô vốn xinh đẹp ngọt ngào, cười một cái thì giống như có thể nặn ra mật vậy, không biết có bao nhiều người theo đuỏi, nhưng lúc đầu lại chỉ nhìn trúng Tần Vạn Ninh Lúc này điện thoại của Kiều Khinh Tuyết vang lên.
Nụ cười trên mặt cô liền cứng lại.
Tắt máy một lần, lại reo lên lần nữa, lại tắt, lại reo lên.
Thấy Hạ Tử Mộc và Cố Nhược Hy đều nhìn cô thì cô chỉ đành bắt máy, chạy ra ngoài nghe.
Hạ Tử Mộc cắn một miếng bánh, lắc đầu: “Nhất định là Tần Vạn Ninh.”
Rồi nghe thấy tiếng của Kiều Khinh Tuyết vang lên rất khẽ: “Sao anh lại xin tiền nữa! Tiền của tôi không phải đã đưa cho anh hết rồi sao? Không nói nữa, chúng ta đừng liên lạc nữa được không? Tôi sẽ không thương hại anh nữa, anh cũng đừng tìm tôi nữa!”
Hạ Tử Mộc đặt bánh xuống, khoanh hai tay lại, rất tức giận: “Tần Vạn Ninh sao lại xin Kiều Kiều tiền nữa rồi!
Nhiều năm như vậy, Kiều Kiều vì anh ta đã bỏ ra bao nhiêu rồi.
Tần Vạn Ninh sao không biết cảm ơn chứ?”
Cố Nhược Hy nhìn Kiều Khinh Tuyết đang bực bội nói vào.
điện thoại, khẽ nói: “Kiều Kiều miệng nói là đã buông bỏ, nhưng thực ra vẫn ôm chút hy vọng, muốn bảo vệ phần tình cảm này.”
“Vậy cậu thì sao? Rốt cuộc vì bảo vệ ai mới đứng ra?” Lời của Hạ Tử Mộc giống như con dao rạch đứt vỏ bọc của Có Nhược Hy khiến nội tâm cô đề lộ hết ra bên ngoài.
có Nhược Hy không nói gì, hạ tự mộc bèn tự đáp.
“Vì Mộc Phong?”
Cố Nhược Hy gật đầu, lại lắc đầu.
Nếu nghiêm túc mà nghĩ thì không hoàn toàn là vì Mộc Phong.
Nếu không phải Tô Nhã tìm cô thì cô tuyệt đối sẽ không có dũng khí đứng trước mặt nhà báo.
Vậy thì rốt cuộc cô thật sự muốn bảo vệ ai?
Bị Hạ Tử Mộc hỏi như vậy, chính cô cũng không rõ nữa.
“Tên vô nhân tính Kỳ Thiếu Cẩn đó!” Hạ Tử Mộc tức giận mà đập bàn: “Anh ta là muốn chơi chết cậu! Cậu