” An Khả Hinh khó khăn mở miệng, chỉ vào túi bên cạnh mình.
Cố Nhược Hy vội cầm túi lên, lấy một cái lọ thuốc nhỏ toàn tiếng anh trong túi ra: “Có phải là cần uống thuốc? Uống bao nhiêu? Máy viên?”
“Bồn.” An Khả Hinh gật đầu, cố gắng nặn ra một chữ.
Có Nhược Hy vội lấy ra 4 viên thuốc cho An Khả Hinh nuốt xuống, cố đỡ cô ấy dậy đi về phía bệnh viện: “Nghiêm trọng như vậy vẫn nên đi bệnh viện xem một chút thì hơn.”
Nhưng chưa đi được mấy bước thì người An Khả Hinh mềm nhũn, ngã vào lòng Cố Nhược Hy, hai người cùng ngã xuống đất.
Cố Nhược Hy muốn đứng dậy, nhưng quả thực không kéo An Khả Hinh dậy được.
Chỉ đành cúi người cõng cô ấy đi về phía bệnh viện.
“Cô kiên trì một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”
Đi một đoạn Cố Nhược Hy không trụ nổi nữa, đến bên đường định bắt xe đến bệnh viện nhưng An Khả Hinh lại lắc đầu: “Tôi không… không ngồi xe… sẽ càng choáng hơn.”
“Tôi… tôi thật sự cõng không nồi.” Cố Nhược Hy thở hỗn hếển, vì đội mũ đeo khẩu trang, sớm đã nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, trước mắt thi thoảng tối lại.
An Khả Ninh vẫn cố chấp lắc đầu: “Không ngồi xe! Không ngồi xe!”
“Được được, không ngồi xe.” Có Nhược Hy nghiến răng kiên trì, cuối cùng cũng cõng An Khả Hinh đến được bệnh viện, gọi y tá cấp cứu nhưng An Khả Hinh lại không chịu nhảy xuống khỏi lưng cô.
“Cô?” Cố Nhược Hy chỉ vào An Khả Hinh, thở hổn hẻn.
Thấy sắc mặt cô ấy đã không tái dọa người như vậy nữa, tức đến nghiền răng: “Cô đúng là!”
An Khả Hinh cười nghịch ngợm: “Uống thuốc rồi, qua một lúc là ổn thôi.
Dù sao cũng lười đi bộ nên để cô cõng tôi vậy.”
Có Nhược Hy lườm cô ấy một cái, đỡ cái eo ê ẩm đi về phía thang máy.
Anh Khả Hinh lại đuồi theo.
“Trời hè sao cô lại còn đội mũ và khẩu trang? Sợ đen?
Hay là nói cô là người nồi tiếng sợ bị chụp trộm?”
Có Nhược Hy lười bận tâm tới cô ấy, nhắn số tầng.
An Khả Hinh cũng đi vào thang máy, vươn tay ra tự giới thiệu với Cố Nhược Hy.
“Tôi là An Khả Hinh, cô thì sao?”
Cố Nhược Hy vẫn không bận tâm tới cô ấy.
“Sao cô lại bát lịch sự như vậy?” An Khả Hinh bĩu môi dẫm chân.
“Người đẹp, tôi thật sự rất mệt!” Cố Nhược Hy dựa vào thang máy, xoa mồ hôi hai bên trán.
An Khả Hinh lại cười, dựa vào bên cạnh Có Nhược Hy: “Nể tình cô là người tốt tôi không so đo với cô nữa.”
“Cảm ơn.” Cố Nhược Hy nói.
“Vậy sau này chúng ta là bạn nhé!” An Khả Hinh trực tiếp khoác lấy tay Cố Nhược Hy, vô cùng tự nhiên: “Tôi từ nhỏ đã không khỏe, rất ít ra ngoài tiếp xúc với người ta.
Cô là người bạn đầu tiên mà tôi nhận định đấy.”
Bây giờ cuối cùng cũng quen một người ngoài cái giới mà Lục Nghệ Thần quy định, hưng phán lại thú vị, cứ phải dựa vào mới hài lòng.
Cố Nhược Hy hơi khó tiếp nhận.
Nhanh như vậy liền bị quấn lấy, vậy mà lại còn là người con