Có Nhược Hy cúi đầu, thật sự rất sợ bị An Khả Hinh nhận ra, rồi sẽ nói những lời khó nghe mỉa mai cô.
Vì chuyện đó liên quan đến Lục Nghệ Thần.
Lời của Tô Nhã đã khiến cô không thể chấp nhận nồi rồi.
An Khả Hinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên a lên một tiếng.
Cố Nhược Hy sợ hãi chỉ muốn bỏ chạy nhưng không ngờ cô ấy lại nói một câu.
“Cô là cái người đụng phải cửa hôm đó đúng không? Ha ha ha… cô thú vị quá.”
Cố Nhược Hy từ từ quay đầu lại nhìn An Khả Hinh, nhất thời thở phào một hơi, tự nhiên thấy cảm kích cô ấy.
Giờ này mà còn có người không nhớ tới chuyện ảnh khỏa thân trên mạng hiếm có cỡ nào.
“Dù sao tôi cũng rảnh, không bận tâm tôi theo cô chứ?” An Khả Hinh cười đáng yêu, giống như một đứa trẻ cô độc cần người lớn quan tâm, khiến người ta không nỡ từ chối.
Cố Nhược Hy đối mặt với một An Khả Hinh cười rạng rỡ’ thì quả thực không ghét nồi cô ấy, gật đầu liền đưa cô ấy cùng tới phòng bệnh của mẹ.
An Khả Hinh tò mò mà đánh giá phòng bệnh.
Ở cái nơi toàn là quý tộc như bệnh viện Khang Thọ này, phòng bệnh của 9 tầng quả thực xem là bình thường, căn bản không thể nào so với tầng 19 sang trọng hoa lệ mà cô thường tới được.
Cô chưa bao giờ bước vào những nơi ngoài tầng 19 vậy nên nhìn thấy gì cũng rất mới lạ.
Cô nhìn thầy Có Nhược Dương đang lắp ráp thì vui vẻ mà nhào tới: “Tôi giúp anh! Tôi láp ráp lợi hại lắm nhé.”
“Được thôi được thôi!” Có Nhược Dương vui mừng mà vỗ tay, cười cong cả mắt.
An Khả Hinh nhìn Cố Nhược Dương mắy cái, lại nhìn Cố Nhược Hy, thấy hai người họ rất giống nhau nhưng kỳ lạ là Cố Nhược Dương nói chuyện như con nít còn chưa lớn vậy.
Cố Nhược Hy căng thẳng, chỉ sợ An Khả Hinh sẽ nói gì đó khiến anh trai không vui.
Đang định kéo An Khả Hinh dậy thì thấy cô ấy đã rất vui vẻ mà lắp ráp cùng anh trai, còn thi thoảng cười lớn với anh ấy.
Dương Thư Dung thấy kỳ lạ.
Cô bé này bà chưa từng gặp liền hỏi Có Nhược Hy: “Bạn con?”
Có Nhược Hy nhún vai: “Đúng vậy, vừa quen.”
Nhìn về phía An Khả Hinh hoạt bát đáng yêu, Cố Nhược Hy không kìm được mà cười, rất cảm kích cô ấy không hỏi cô trước mặt anh trai rằng anh cô sao lại như thế này.
Nhất thời càng thấy có thiện cảm với cô ấy hơn.
An Khả Hinh và Cố Nhược Hy lắp ráp xong thì hai người lấy bút màu ra vẽ.
Vẽ mãi rồi không biết sao vẽ luôn cả trên mặt.
Anh một vệt, tôi một vệt, mặt hai người đều vẽ thành con mèo hoa, chỉ vào đối phương mà cười lớn.
Trong phòng bệnh bức bối cuối cùng cũng có tiếng cười vui như chuông đồng.
Có Nhược Hy và Dương Thư Dung cũng cười theo.
“Tính cách của con bé tốt quá, nụ cười lại có sức lan tỏa như vậy.
Sau này bảo con bé tới chơi thường xuyên đi.”
Dương Thư Dung cười nói với Cố Nhược Hy.
“Đúng thế.
Nhìn cô ấy cười vui vẻ con cũng không kìm được mà vui lây.” Cố Nhược Hy gượng cười lâu như vậy.
cuối cùng cũng có nụ cười thật lòng.
Đồng hồ điện tử