Cô cúi đầu không lên tiếng, giống như một đứa bé phạm tội.
Càng như vậy thì càng khiến anh đau lòng, càng muốn ôm cô vào lòng an ủi hơn.
Nói với cô đừng sợ, tất cả đều sẽ qua đi.
Nhưng anh không thể chấp nhận việc cô không thành thật.
Chẳng lẽ cô không tin anh có thể bảo vệ cô?
Anh lại ép gần cô hơn, cánh môi mỏng gần như dán lên môi cô.
Cô lùi lại theo bản năng nhưng lại đụng phải sô pha, không có đường lùi nữa, chỉ có thể hoảng loạn mà nhìn anh, mặt phiếm hồng.
“Sao phải trốn?” Anh thấp giọng nói.
Cố Nhược Hy vội lắc đầu: “Không… không phải.”
Cô gái bình thường nào cũng sẽ không thể bình tĩnh mà đối mặt với một người đàn ông đẹp trai ái muội thế này với mình.
Cố Nhược Hy bị cảm giác kỳ lạ nơi đáy lòng làm cho vừa thẹn vừa giận, muốn đầy anh ra nhưng hai tay lại không có sức lực, gò má càng đỏ hơn.
Lúc Lục Nghệ Thần muốn hôn lên môi cô thì Có Nhược Hy.
hơi nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn thâm tình này.
Nhưng lúc mắt cô vô tình quét qua dấu son môi đỏ nhạt chưa lau sạch trên cổ của anh thì tim thắt lại, tất cả ý loạn tình êm được thay bằng sự thức tỉnh.
Đẩy anh ra, vội vàng trốn qua một bên.
Lục Nghệ Thần nhíu đôi mày đậm lại.
Lần đầu tiên anh bị phụ nữ từ chối.
Người phụ nữ này cứ thích khiêu chiến những lần đầu tiên trong đời của anh.
Cảm giác vừa tươi mới vừa kỳ lạ khiến khóe môi anh hơi cong lên.
Lúc nhìn thấy mắt cô lại đỏ lên thì kéo cô ngã lên sô pha, ngón tay thon dài vuốt ve khóe mắt ướt sũng của cô.
“Tôi không thích nhìn cô khóc.”
Khóe mắt Cố Nhược Hy run lên.
Dưới sự tiếp xúc dịu dàng của anh, cảm giác kỳ lạ đó lại bắt đầu lan ra khắp người, chỉ muôn nhìn sâu vào anh, nhìn đên tận xương tỦy.
Lục Nghệ Thần không cho cô cơ hội từ chối, hôn mạnh lên.
Anh thấy cô mãi không có phản ứng, cứng đờ như xác chết thì liền dần buông cô ra.
Nhìn cô nằm dưới thân mình, ánh mắt trồng rỗng.
“Sao vậy?” Anh tháp giọng hỏi.
“Tôi không muốn bị người ta mắng nữa.
Tôi và anh…
không nên như vậy.” Cố Nhược Hy bình