“Tôi sẽ cố gắng làm việc! Trong thời gian ngắn chắc chắn không trả được, nhưng năm mười năm, tôi nhất định sẽ trả hết!” Ánh mắt cô kiên đinh, hoàn toàn xem chuyện này.
như đại sự của đời mình.
Lục Nghệ Thần vẫn cười: “Vậy thì đợi cô có tiền rồi nói.”
“Bây giờ tôi sẽ viết giấy nợ cho anh.”
Lục Nghệ Thần nhéch mày, buông cô ra, mặc cho cô đi tìm bút giấy viết xong rồi đưa cho mình.
Nhìn hàng chữ.
xinh xắn trên tờ giấy, nụ cười của anh càng sâu hơn.
Cô vậy mà lại còn ký tên, ấn dấu vân tay đỏ.
Thấy cô nghiêm túc như vậy thì anh cũng nghiêm túc gắp giấy lại cất đi.
“Vì tình hình của cô nên tờ giấy vay nợ này, tôi không ra hạn.”
“Cảm ơn.”
Cố Nhược Hy cảm ơn chân thành.
Anh lại cười ra tiếng, chỉ lên ly nước trống trên bàn, lại chỉ vào cô: “Rót nước cho tôi.”
Có Nhược Hy nhíu mày, bắt động.
Lục Nghệ Thần mím môi, sắc mặt làm như không vui: “Đối với chủ nợ của mình thì không phải nên săn sóc, thể hiện chút thành ý của cô sao?”
Cố Nhược Hy nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bây giờ không phải đều nói, người nợ tiền mới là ông lớn sao?”
Lục Nghệ Thần nheo mắt lại, đột nhiên vươn tay ra ôm cô vào lòng, bờ môi mỏng mím chặt dán gần cánh môi hồng nhuận của cô, kéo dài giọng mờ ám, thấp giọng nói: “Nói vậy là muốn tôi đích thân hầu hạ cô rồi?”
Cố Nhược Hy hốt hoảng vội chống hai tay lên lồng ngực rắn rỏi của anh, không ngừng lắc đầu: “Sao dám để anh hầu hạ chứ? Bây giờ tôi đi rót nước ngay!”
“Nước giải khát ở ngay trước mắt, hà tất phải đi xa lấy.”
Vẻ mặt anh hứng thú, dưới ánh mắt ngơ ngác của Cố Nhược Hy,lại hôn lên môi cô lần nữa.
Đèn neon bên ngoài đột nhiên sáng lên ánh sáng đa sắc rực rỡ khiến căn phòng đầy hơi thở ái muội đều được mạ thêm một lớp ánh sáng mờ ảo như mơ…
Anh hôn cô rất lâu rồi mới hài lòng mà buông cô ra.
Tì trán lên trán cô, giọng khàn đặc khẽ nói.
“Sao tôi có thể trốn sau lưng cô để cô bảo vệ được.”
Có Nhược Hy nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tắc, trong lòng dâng lên cảm giác