Thiên Hạ Đệ Nhất Thần

36: Thanh Nhi


trước sau


Lý Tuấn Hy vốn nghĩ Thanh Nhi là nha hoàn tỳ nữ, giờ thấy thì có vẻ không phải.

Khí chất của Thanh Nhi này quá xuất chúng, phong thái lẫn khí thế đều hơn người.

Trên thân còn mang theo khí tức đáng sợ, đây là uy nghiêm và khí tức tới từ thiên tài tuyệt đỉnh, mà còn trẻ như vậy, nếu không nhầm thì dù là ở Diệm Đô, cô gái này cũng là người có địa vị cao.

“Thanh Nhi, ngươi đừng dọa huynh ấy, huynh ấy không phải người xấu.

Vừa rồi ta bị mãnh thú rượt theo, chính huynh ấy cứu ta!”.

Khi Thanh Nhi cảnh giác nhìn Lý Tuấn Hy, Khương Phi Linh vội kéo tay nàng ta nói.

“Thật sao?”, cuối cùng Thanh Nhi cũng từ bỏ sự đề phòng, đánh giá Lý Tuấn Hy từ trên xuống dưới: “Loại chó hình người này đừng mơ mộng gì tới Linh Nhi đấy! Đi mau đi!”
“Vẻ ngoài xinh xẻo mà chẳng chút lịch sự nào!”, Lý Tuấn Hy nói.

“Ngươi nói cái gì? Có tin ta đánh ngươi một trận không!”, Thanh Nhi trợn mắt nói.


Nàng ta bắt đầu tỏ ra hung hăng, thú nguyên đáng sợ chuyển động quanh thân, đây là khí tức vượt qua cảnh giới Thú Mạch, chứng tỏ cô gái này có thể là cường giả cảnh giới Linh Nguyên.

Tuổi này đã đạt tới cảnh giới Linh Nguyên, khẳng định là người nổi tiếng ở Diệm Đô.

“Thanh Nhi, đừng bắt nạt ca ca, Linh Nhi, ta kể cho nghe một bất ngờ!”
“Ca ca? Con khỉ khô ấy!”, Thanh Nhi lại trừng mắt nhìn Lý Tuấn Hy, Lý Tuấn Hy chỉ thấy dở khóc dở cười, chắc chắn nàng ta cho rằng hắn là loại kẻ xấu chuyên dụ dỗ phụ nữ.

“Ngươi muốn nghe không hả?”, Khương Phi Linh chu mỏ.

“Được được, ngươi kể đi!”, Thanh Nhi bất đắc dĩ nói.

“Ta vừa phụ linh lên thân ca ca, ngươi đoán xem phụ linh tới cấp bậc nào?”, Khương Phi Linh chớp chớp mắt.

“Phụ linh? Không phải là đã dặn ngươi không được tùy tiện bám vào thân người khác à!”, Thanh Nhi đau đầu nói.

“Mãnh thú rượt theo ta, ta cũng hết cách rồi! Ngươi mau đoán xem!”
“Loại đàn ông thối ở cái nơi địa vực biên giới này thì cao lắm là cấp hai, ba thôi chứ gì, không thể nhiều hơn được”, Thanh Nhi khinh bỉ nhìn Lý Tuấn Hy một cái.

“Sai sai, sai quá sai! Chắc chắn ngươi không tin nổi đâu, đạt tới cấp bậc cao nhất đó, không tin ngươi nhìn xem!”
Ngay trước mặt Thanh Nhi, Khương Phi Linh lại phụ linh lên người Lý Tuấn Hy, loại cảm giác sức mạnh bùng nổ lại tới nữa.

“Má ơi!”, Thanh Nhi nhìn Lý Tuấn Hy mới bị phụ linh trước mặt mình, vẻ mặt khiếp sợ, không nhịn được mà chửi bậy một tiếng.

Trong đôi mắt đẹp là biểu cảm không thể tin nổi.

“Thấy chưa? Cấp cao nhất luôn, chưa từng có ai đạt tới cấp bậc này đâu, hơn nữa, ta cảm thấy ta với ca ca Tuấn Hy như thể đã từng gặp nhau đó”, Khương Phi Linh cười, ngưng tụ thân thể, hài lòng nhìn Lý Tuấn Hy, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

Thanh Nhi thấy hai người thân thiết như vậy thì lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi sau khi chấn động, nàng ta vội kéo

Khương Phi Linh tới cạnh mình: “Linh Nhi, ngươi ngây thơ quá, đừng luôn tin vào mấy lời ngon tiếng ngọt của người khác như thế, lúc ta không có ở đây, chắc chắn tên này đã lừa gạt ngươi”.


“Không có đâu, ca ca phong độ lắm!”, Khương Phi Linh cãi lại.

“Ngươi trúng độc rồi!”, Thanh Nhi cắn môi nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, đàn ông không ai tốt lành đâu, ngươi xinh đẹp như vậy, hắn tất nhiên sẽ lấy lòng ngươi.

Hơn nữa, dù phụ linh tới cấp cao nhất thì đã sao, một thiếu niên ở nơi hoang sơ thế này thì tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì đâu, chẳng được tích sự gì!”
“Đại tỷ, cô từng bị đàn ông tổn thương à, sao lại nói ra loại lời này”, Lý Tuấn Hy càng nhìn Thanh Nhi càng cảm thấy khó chịu, có ai tự dưng chê bai người khác thế à? Nói gì thì mình cũng từng giúp Khương Phi Linh mà.

“Ngươi muốn chết sao?”.

Thanh Nhi bỗng quay đầu, ánh mắt bá đạo mà lạnh lùng nhìn Lý Tuấn Hy, khí tức của kẻ bề trên lập tức bộc phát.

“Thanh Nhi!”.

Khương Phi Linh lại là người nổi giận trước, Lý Tuấn Hy còn tưởng rằng tiểu tiên nữ sẽ chẳng bao giờ tức giận nữa chứ, nhưng dù là giận lên, cô nương này cũng trông rất đáng yêu...!
“Được rồi, chúng ta kệ hắn đi, lần này ra ngoài chơi quá lâu rồi, mau về Diệm Đô thôi!”.

Thanh Nhi cũng không muốn chọc giận đối phương nên nhún nhường xuống nước nói.

“Được!”.

Khương Phi Linh có chút mất mát.


“Chúng ta phải đi, cảm ơn ngươi đã giúp Linh Nhi, ngươi cũng từ bỏ những ý nghĩ trong đầu đi, ngươi và Linh Nhi không phải người cùng thế giới đâu, đừng mơ mộng hão huyền nữa, mau quay về trồng trọt đi”, Thanh Nhi nói mà ánh mắt còn mang theo sự cảnh cáo và đắc ý.

“Có phải chỗ này của cô có vấn đề không?”, Lý Tuấn Hy chỉ vào đầu mình.

“Điêu dân, ta...”, nàng ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, ở Diệm Đô, có ai dám nói chuyện với nàng ta như thế?
“Linh Nhi, muội ở chỗ nào của Diệm Đô, sau này ta đi tìm muội”, Lý Tuấn Hy hỏi.

“Ta ở...”
“Đừng nói cho hắn biết!”, Thanh Nhi che miệng Khương Phi Linh, sau đó nói với Lý Tuấn Hy: “Đi Diệm Đô gì chứ, với xuất thân của ngươi thì ở nhà làm ruộng, sản xuất lương thực, cống hiến cho nước Chu Tước mới là bổn phận!”
“Đi thôi!”
Sau khi nói xong, nàng ta chợt cảm thấy sảng khoái, kéo Khương Phi Linh chạy đi, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt họ đã biến mất trong rừng, Lý Tuấn Hy có muốn đuổi theo cũng không kịp.

Nhưng hắn vẫn nở nụ cười.

Hai cô gái này thật thú vị!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện