“Chiều rồi quê cũ nào đâu nhỉ
Khói sóng trên sông khiến dạ sầu.”
Lại nói, sau khi tứ quỷ vâng lời từ tạ ra đi, trong sân miếu chỉ còn lại Lăng Vân Phượng đang hôn mê nằm dưới đất và Bạch Thiếu Huy đứng bên cạnh nhìn nàng. Vì đang trong thân phận một trang phong lưu công tử không hiểu võ công nên chàng không tiện xuất thủ giải huyệt cho nàng. Chàng đành cởi áo bào đắp cho nàng và chờ cho đến lúc huyệt đạo tự giải khai.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mấy canh giờ sau, Lăng Vân Phượng từ từ hồi tỉnh. Nàng mở mắt ra, ngước mắt quan sát xung quanh thì chỉ thấy Bạch Thiếu Huy đang ngồi bên cạnh, nét mặt đầy vẻ lo lắng. Nàng liền ngồi dậy, phủi hết bụi đất dính trên quần áo, rồi quay sang hỏi Bạch Thiếu Huy với vẻ ngạc nhiên :
- Sao công tử lại ở đây ? Còn bọn Tương Tây Tứ Quỷ đâu hết rồi ?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Sau khi cô nương ngã xuống, lão quỷ đầu to định bắt cô nương mang đi, nhưng ngay khi đó dường như có tiếng ai đó kêu gọi, và rồi bọn lão vội vã chạy đi ngay, bỏ mặc cô nương ở lại đây.
Lăng Vân Phượng có vẻ giận dỗi :
- Công tử sao không chịu giải huyệt cho tiểu muội ?
Chưa nói hết câu, chừng như thấy mình lỡ lời, nàng đỏ mặt nói tiếp :
- Tiểu muội quên là công tử không biết võ công. Nãy giờ công tử vẫn ngồi bên cạnh tiểu muội hay sao ?
Nàng chợt nhận ra mình đang khoác áo bào của Bạch Thiếu Huy liền đưa trả cho chàng. Chàng nhận lấy, khe khẽ mỉm cười :
- Tiểu sinh sợ cô nương trong lúc hôn mê có thể bị bọn chồn cáo làm hại nên phải ở bên cạnh canh chừng. Cô nương làm thế nào mà lại kết thù kết oán với bọn người đáng sợ kia thế ?
Lăng Vân Phượng tức bực nói :
- Bọn chúng ... bọn chúng ...
Nàng ấp úng không nói nên lời, đôi môi mím chặt, đôi má ửng hồng, ánh mắt khẽ liếc nhìn Bạch Thiếu Huy. Trông dáng điệu này lại càng khả ái.
Thế nhưng ...
Đứng trước một giai nhân như nàng mà Bạch Thiếu Huy chẳng chút động tâm. Chàng hỏi :
- Bọn chúng thế nào ?
Lăng Vân Phượng giận dỗi quay ngoắt người bỏ đi ra phía sau miếu dắt ngựa, chỉ nói vọng lại :
- Tiểu muội đói lắm rồi. Chúng ta hãy đến trấn thành tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi.
Nàng nói xong, không thấy Bạch Thiếu Huy đi theo liền quay lại điểm huyệt chàng, mang đặt lên lưng ngựa rồi phóng lên yên giục cương chạy đi. Đến nước này thì chàng chỉ còn biết lắc đầu gượng cười.
Đến một tiểu trấn, nàng vào khách điếm thuê hai phòng trọ, mang Bạch Thiếu Huy bỏ vào một phòng rồi mới giải huyệt cho chàng. Nàng nhìn chàng cười nói :
- Công tử đừng mong trốn đi. Không thể thoát khỏi tay tiểu muội đâu.
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Cô nương hành sự thật kỳ quái.
Lăng Vân Phượng cười lớn nói :
- Có như thế mới giữ chân công tử được chứ.
Bạch Thiếu Huy thở dài bảo :
- Hay hơn hết là cô nương cứ trói tiểu sinh lại, để đôi chân có thể đi đứng được. Chứ mỗi lúc mỗi điểm huyệt thế này thật là bất tiện.
Lăng Vân Phượng cười nói :
- Ý kiến của công tử thật hay. Nhưng chúng ta hãy đi dùng cơm trước đã.
Nàng kéo Bạch Thiếu Huy sang tửu lâu bên cạnh ăn uống. Bạch Thiếu Huy bảo tiểu nhị dọn ra mấy chục món danh tiếng nhất và một vò rượu năm cân thượng hạng. Lăng Vâng Phượng thấy vậy liền hỏi :
- Công tử gọi nhiều như thế làm sao ăn hết. Bữa ăn này tốn kém lắm đấy, tiểu muội không kham nổi đâu.
Bạch Thiếu Huy khẽ cười nói :
- Bao nhiêu đó có đáng là bao. Nếu cô nương thấy chưa đủ thì có thể gọi thêm. Không lẽ tiểu sinh lại để cho cô nương trả tiền.
Lăng Vân Phượng cười nói :
- Tiểu muội bắt công tử đi theo, không ngờ được nhiều lợi ích như thế.
Bạch Thiếu Huy khẽ mỉm cười, không nói gì. Tiểu nhị mang rượu và thức ăn đến. Mùi thức ăn ngon lành, mùi rượu quý tỏa hương bát ngát. Lăng Vân Phượng rót đầy hai chung rượu, mời :
- Công tử uống với tiểu muội một chung.
Nói xong nàng nâng chung uống một hơi cạn sạch. Bạch Thiếu Huy chỉ đưa lên môi nhấp một chút rồi lại để xuống. Lăng Vân Phượng rót đầy chung của nàng, thấy chung của chàng hầu như vẫn còn nguyên, ngạc nhiên hỏi :
- Sao công tử không uống hết ?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tiểu sinh không uống được rượu. Cô nương cứ dùng tự nhiên.
Lăng Vân Phượng cười nói :
- Công tử là một thư sinh trói gà không chặt, lại không biết uống rượu thì còn làm gì được.
Bạch Thiếu Huy khẽ nhếch môi cười. Chàng chỉ ăn chút ít, trong khi Lăng Vân Phượng ăn uống có vẻ rất hào hứng. Dù nàng xuất thân từ nhà hào phú nhưng cũng chưa bao giờ dám gọi một bữa ăn như thế này. Hơn nữa, nàng đang đói lả sau trận chiến nơi miếu hoang vừa rồi.
Bạch Thiếu Huy vẫn ngồi yên. Chàng đưa mắt nhìn qua cửa sổ, trông xuống dòng sông đang lững lờ xuôi chảy, khẽ ngâm hai câu thơ của Thôi Hiệu :
"Nhật mộ tương qua hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu."
Lăng Vân Phượng nghe chàng ngâm thơ mà cảm thấy tức cười. Sau khi đã ăn uống xong, cả hai trở về khách điếm. Lăng Vân Phượng đưa Bạch Thiếu Huy về phòng, bảo chàng lên giường nằm, rồi điểm huyệt chàng, xong rồi mới trở về phòng mình. Bạch Thiếu Huy nằm yên, tĩnh tâm suy tính những việc sắp tới.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Phượng sang phòng Bạch Thiếu Huy, giải huyệt cho chàng. Sau khi ăn sáng xong, Bạch Thiếu Huy đưa ngân lượng bảo tiểu nhị thuê giúp một cỗ xe ngựa để đi lại cho tiện.
Lát sau, một cỗ xe sang trọng dừng trước khách điếm. Lăng Vân Phượng cùng chàng bước lên xe. Nàng dùng một sợi dây lụa trói hai tay chàng ra sau lưng, đoạn đưa tay nhẹ nhàng vuốt má chàng, cười nói :
- Như thế này thì công tử sẽ thấy thoải mái hơn rồi đấy nhé.
Nàng bảo gã phu xe cho xe chạy. Cuộc hành trình cứ tiếp tục trong tình trạng như thế. Hàng ngày, chàng chỉ được cởi trói vài lần để ăn uống và làm vài việc thiết yếu.
Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, Bạch Thiếu Huy đều thuê bao trọn cả khách điếm, ăn uống dùng toàn thượng phẩm. Lăng Vân Phượng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được hưởng thụ sung sướng như thế này. Trên khuôn mặt nàng luôn hiện nét vui cười hớn hở.
Vài hôm sau, khung cảnh thành Kim Lăng đã hiện ra trước mắt. Lăng Vân Phượng cho xe dừng lại trước một tòa trang viện ở ngoại thành, trên cổng đề "Phích Lịch Bảo". Toàn cảnh trang viện vắng vẻ đìu hiu trông có vẻ bất tường.
Nàng liền hối hả lôi Bạch Thiếu Huy đi thẳng vào trong. Đến đại sảnh thì thấy có ba người đang ngồi quanh bàn tiệc nhấp nháp chung trà chén rượu, nhưng khuôn mặt đầy nét lo lắng âu sầu.
Một người dung mạo trông chẳng khác gì Hỏa Đức Tinh Quân, mắt lộ mũi lân, miệng rộng, râu tóc đỏ rực. Một lão phụ tuổi độ sáu mươi nhưng vẫn còn nét xuân sắc cho thấy lúc trẻ cũng là trang giai nhân. Bạch Thiếu Huy trông bà, chợt nghĩ đến một câu chuyện xa xưa. Còn người thứ ba là một lão nhân xấp xỉ ngũ tuần, đôi mắt to tròn nhưng mũi miệng lại nhỏ bé, lưỡng quyền nhô cao, má hóp trán nhăn trông rất hoạt kê.
Lăng Vân Phượng chạy đến ôm cổ lão nhân râu đỏ tóc đỏ. Rồi nàng quay sang hai người kia, chào hỏi :
- Di mẫu, tam thúc.
Lão nhân râu tóc đỏ rực thấy ái nữ bình yên trở về thì lộ vẻ vui mừng, nhưng đến khi thấy nàng dẫn theo một chàng bạch y công tử hai tay bị trói ra sau lưng thì nhíu mày hỏi :
- Phượng nhi. Chuyện này là thế nào đây ?
Lăng Vân Phượng đỏ mặt nói :
- Hài nhi phải làm như thế mới có thể mời được Bạch công tử đến nhà ta chơi ít hôm.
Đoạn nàng nhỏ nhẹ kể lại sự việc. Lão nhân nghe xong trừng mắt nhìn ái nữ, bảo nàng cởi trói cho Bạch Thiếu Huy, rồi chắp tay nói :
- Tiểu nha đầu tinh nghịch quá đỗi, thật có lỗi với công tử. Mong công tử không phiền trách.
Bạch Thiếu Huy thở dài nói :
- Lăng cô nương đã muốn thế thì tiểu sinh đành chịu vậy. Biết làm sao hơn.
Lăng Vân Phượng giới thiệu :
- Công tử. Gia phụ là Phích Lịch Bảo chủ Lăng Tiêu, di mẫu là Hồng Phấn Mỹ Nhân Mộ Phụng Tường, còn tam thúc là Diệu Thủ Tiên Hầu Lăng Viên.
Bạch Thiếu Huy xoa xoa hai tay chỗ vết hằn đỏ do dây trói xiết vào da thịt, nghe nàng giới thiệu mà không tỏ thái độ gì. Mọi người lại tưởng chàng không phải là người trong giới giang hồ nên không biết các danh hiệu võ lâm. Lăng Viên cười hỏi :
- Công tử đi cùng Phượng nhi bấy lâu mà chẳng chút động lòng hay sao ?
Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói :
- Tiểu sinh đã quen gần gũi rất nhiều tuyệt sắc giai nhân nên cũng chẳng có cảm giác gì.
Lăng Vân Phượng hừ một tiếng, đoạn quay sang Lăng Tiêu hỏi :
- Phụ thân. Sao hôm nay trong bảo vắng lặng quá vậy ? Bọn gia đinh đâu hết rồi ?
Lăng Tiêu buồn rầu nói :
- Gia đình ta đang gặp đại nạn, ta đã cho gia đinh tạm tránh đi hết rồi. Di mẫu và tam thúc ngươi đến đây cũng chính vì chuyện ấy.
Lăng Vân Phượng ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện gì đã xảy ra thế ạ ? Cả phụ thân cùng với di mẫu và tam thúc cũng không đối phó được hay sao ?
Lăng Tiêu nói :
- Bọn Thiên Ma Giáo gửi tối hậu thư đòi ta phải giao nộp cho chúng toàn bộ số Phích Lịch Thần Lôi có trong bảo. Nhưng bọn chúng là công địch võ lâm, ta giao Thần Lôi cho chúng có khác nào trợ Trụ vi ngược, tội nghiệt ấy ta không gánh nổi đâu.
Lăng Vân Phượng hỏi :
- Phụ thân định đối phó thế nào ? Hay là chúng ta thử liều mạng với chúng một phen.
Lăng Tiêu trợn mắt quát :
- Nói bậy. Thiên Ma Giáo là như thế nào ? Cả Cửu đại môn phái còn không địch nổi. Chúng ta có liều mạng cũng chỉ chết uổng mà thôi.
Mộ Phụng Tường nói :
- Chúng ta đã bàn bạc với nhau, định tạm thời tìm nơi nào đó ẩn lánh.
Lăng Vân Phượng nói :
- Thiên Ma Giáo cũng có gì ghê gớm đâu. Hài nhi nghe nói còn có mấy giáo phái người đông thế mạnh như Thiên Nhất Giáo, Bách Độc Giáo, Huyền Đô Bát Cảnh Cung, ... Hay là chúng ta tìm đến nhờ bọn họ viện trợ.
Lăng Tiêu lắc đầu nói :
- Bọn họ tiếng tăm lừng lẫy, thế lực hùng mạnh, có xem chúng ta vào đâu. Chúng ta đành tìm nơi thâm sơn cùng cốc ẩn náu mà thôi.
Giọng nói của lão nghe có vẻ rất chán nản. Hai người kia cũng lộ vẻ buồn rầu. Bạch Thiếu Huy thấy Lăng Tiêu buông giọng chán nản, liền nói :
- Nếu chư vị muốn tìm nơi lánh nạn thì tiểu sinh sẽ giới thiệu giúp cho. Thiên Nhất Giáo, Bách Độc Giáo, Bài Giáo hay Bạch Giao Bang đều có thể dung thân được. Còn như chư vị đã chán cuộc sống giang hồ thì có thể đến Huyền Đô Bát Cảnh Cung hay Kim gia trang của Vạn Lý Tài Thần.
Lăng Tiêu ngạc nhiên hỏi :
- Công tử lại quen biết những nhân vật danh cao vị cả như thế ư ?
Bạch Thiếu Huy khẽ gật đầu. Mộ Phụng Tường nói :
- Lão thân nghe tiếng Vạn Lý Tài Thần đã lâu, chúng ta nên đến nương nhờ lão. Biểu đệ của lão lại là Tổng đốc Thiểm Tây, chắc bọn Thiên Ma Giáo chẳng dám đụng đến đâu.
Bạch Thiếu Huy bảo Lăng Vân Phượng vào trong lấy giấy bút. Chàng thảo một phong thư ngắn, sau đó lấy một chiếc ấn ngọc đóng vào trong thư, niêm phong lại. Chàng đưa phong thư cho Mộ Phụng Tường, nói lời từ biệt rồi quay ra cửa định đi. Mộ Phụng Tường cầm phong thư trong tay, hỏi :
- Xin phép được hỏi công tử lai lịch thế nào ?
Bạch Thiếu Huy quay lại nhìn bà, khẽ nói :
- Tháng mười hai, ngày hai mươi sáu, thành Lư Lăng, Mộ gia sinh ái nữ ngay giờ hoàng đạo nên gọi là Tiểu Tường nhi. Tường nhi. Sơn Hà Ngọc Bội vẫn còn giữ chứ.
Nói đoạn chàng quay bước ra cửa. Mộ Phụng Tường nghe mấy lời của chàng như sét đánh ngang tai, kinh hãi thất sắc, vội lấy miếng ngọc bội đang đeo ra cầm trên tay, hết nhìn nó lại nhìn Bạch Thiếu Huy, lắp bắp :
- Công tử ... công tử chính là ...
Lăng Vân Phượng lên tiếng hỏi :
- Công tử có thể cho biết danh hiệu được chăng ? Tiểu muội vẫn chưa được biết danh hiệu của công tử.
Bạch Thiếu Huy nói vọng lại :
- Ngoại trừ tiên vương ra, chưa một ai dám