“Bao giờ thắng trận khao tướng sĩ,
Ngay tại Kim Lăng đêm tuyết sa.”
Lại nói, được tùy tướng Vương Tôn và một đám thị vệ liều mạng ngăn cản truy quân, Yên vương Chu Lệ dẫn tàn quân chạy thoát được về phía tây. Bọn Cẩm Y Vệ giao chiến với bọn họ Vương gần nửa giờ mới giải quyết được trận chiến, rồi lại tiếp tục thúc ngựa đuổi theo. Yên vương Chu Lệ là đầu lĩnh Yên quân, bắt được ông ta là công lao rất lớn, nên chúng Cẩm Y Vệ đương nhiên không chịu bỏ qua. Cả bọn đều lần lượt truy đuổi về phía tây.
Kẻ truy người tẩu, ngày lại qua ngày, cuối cùng thì khi đến khu vực lân cận Khai Phong, bọn Cẩm Y Vệ cũng đã đuổi kịp mục tiêu, bao vây bọn Yên vương ngay trên quan đạo. Lúc này, bọn Yên vương chỉ còn lại hơn hai mươi người, đối diện hơn năm mươi tên Cẩm Y Vệ, xem ra lành ít dữ nhiều. Chúng tùy tướng và thị vệ trung thành nhất tâm tử chiến đến cùng. Yên vương Chu Lệ cũng đã chuẩn bị tự tận trong trường hợp tồi tệ nhất.
Song phương quần đảo một trận, hỗn chiến kịch liệt. Dù nhân số chênh lệch lớn, nhưng do phía Yên quân quyết tâm tử chiến, hết sức liều mạng đánh giết tưng bừng, khiến bọn Cẩm Y Vệ cảm thấy bó tay bó chân, không thể nào thi triển toàn bộ thực lực. Thành ra cuộc chiến nhất thời chưa thể ngã ngũ. Có điều, ai cũng nhìn thấy phía Yên quân chỉ là hồi quang phản chiếu, sức người rồi cũng có lúc hao kiệt, chẳng thể nào cầm cự được lâu hơn. Bởi thế mà đám Cẩm Y Vệ cũng không gấp hạ sát thủ, chỉ cố ngăn chặn không cho đối phương có đường tháo chạy mà thôi. Bọn họ còn chờ tận hưởng vinh hoa phú quý, không dại gì liều mạng tử chiến.
Thứ tử của Yên vương là Chu Cao Tuất vốn là người võ dũng, thấy đánh lâu mà vẫn không phá được vòng vây, trong lòng nóng nảy, liền vận toàn lực vào vũ khí, cười gằn một tiếng, nhảy xổ vào đám Cẩm Y Vệ. Vũ khí của gã là một cặp Thư Hùng Đoạn Hồn Câu, chiếc dài chiếc ngắn, sắc bén và cứng rắn vô song. Gã vừa cười âm trầm vừa múa tít song câu tấn công một lúc hai tên Cẩm Y Vệ. Đoạn Hồn Câu của gã là một lợi khí có thể chém đứt cả phổ thông thiết kiếm, nên sẵn sàng đối chiêu mà chẳng hề e ngại gì. Đánh giết một lúc, gã đã chém đứt vũ khí của một tên Cẩm Y Vệ, và sát tử hắn ta. Gã đầu mục Cẩm Y Vệ thấy vậy, vội phái năm tên Cẩm Y Vệ khác đến vây đánh Chu Cao Tuất. Năm gã này kẻ kiếm người đao, hô ứng lẫn nhau, công thế liền lạc như da trời, xoay tả chém hữu, tấn công rất rát, nên dù có bất lợi về vũ khí thì vẫn khống chế được cục diện. Chu Cao Tuất bị hãm ở đây, không thể nào hộ vệ phụ vương được.
Cuộc chiến càng lúc càng thảm liệt. Đấu pháp đổi mạng của phe Yên quân xem ra cũng có ít nhiều hiệu quả. Hy sinh hơn mười cao thủ, bọn họ đã buộc hơn hai mươi gã Cẩm Y Vệ phải ngã xuống nơi đây. Thế nhưng càng về sau thì áp lực đối với bọn họ càng tăng, bởi lúc này, bọn họ chỉ còn lại hơn mười người, mà phải kháng cự với hơn ba mươi địch thủ. Và vòng vây càng lúc càng xiết chặt hơn. Không thể nào phá vây đào thoát, cả bọn chỉ đành đâu lưng ứng chiến. Tình cảnh vô cùng tồi tệ.
Trời sắp hoàng hôn. Vầng thái dương đã đi về đến gần cuối chân trời. Màn đêm sắp đến, và cuộc chiến cũng sắp tàn. Bọn Yên vương sau mấy phen cố sức phá vây không thành, cũng sắp phải lực chiến thân vong. Nhưng phía bọn Cẩm Y Vệ cũng phải chịu tổn thất không nhỏ. Máu chảy nhuộm hồng cả một dải quan đạo.
Đột nhiên, nghe có tiếng quát tháo om sòm.
Rồi trên đường lớn, một đoàn người đang rầm rộ đi tới. Dẫn đầu là hai hoàng y đại hán, tay cầm đại phủ, thân cao lực tráng, uy thế khiếp người. Phía sau là mấy chục cao thủ, gồm cả tục đạo, vây quanh hai cỗ kiệu lớn. Mỗi cỗ đại kiệu do tám tên kiệu phu lực lưỡng khiêng. Mỗi cỗ kiệu đều che rèm hoàng sắc, chỉ thêu kim tuyến, nạm châu kết ngọc, quý hiển tuyệt luân, có phong thái của bậc vương hầu tôn quý.
Cả song phương đang giao chiến đều thầm thắc mắc, không hiểu những người sắp đến kia thuộc về phe nào, và có nhập cuộc hay không. Đám Cẩm Y Vệ sợ để lâu sinh biến, nên càng đánh giết gấp hơn. Chỉ trong thoáng chốc, lại có thêm hai gã thị vệ thân cận của Yên vương bị chém chết.
Đoàn người dần dần đi đến gần chiến trường. Đại phủ khai lộ hoàng y đại hán đồng quát to :
- Tặc tử hà phương ? Đánh nhau giữa đường cản trở hành nhân, há định làm loạn ? Mau mau tránh đường.
Gã đầu lĩnh Cẩm Y Vệ quan sát những người mới đến, thấy đối phương trừ hai gã hoàng y đại hán dẫn đầu, những người còn lại ánh mắt không lấp loáng hữu thần, thái dương huyệt cũng không gồ cao, cho rằng chỉ là phổ thông hộ vệ, nên rất yên tâm. Giữa lúc đó, không thấy đối phương đáp lại, một trong hai gã khai lộ đại hán lại quát :
- Cuồng đồ Cẩm Y Vệ các ngươi là một đám vô học bất tài, chỉ chuyên nịnh hót thượng quan, áp bức hạ nhân, ti tiện bỉ ổi, nay các ngươi ỷ chúng hiếp cô, quả là phường thối tha bại hoại, đáng khinh đáng ghét.
Bình thường bọn Cẩm Y Vệ hống hách đã quen, chẳng xem bình dân bách tính vào đâu, nên cảm thấy mấy lời kia rất chói tai. Gã đầu lĩnh nộ hỏa xung thiên, bỏ đối thủ nhảy ra điểm mặt gã hoàng y đại hán vừa lên tiếng, gầm lên :
- Tên cẩu tặc kia, thật là to gan lớn mật mà. Các ngươi đồng lõa cùng phản quân, cũng tức là phản tặc. Ta phải bắt các ngươi về quy án.
Hoàng y đại hán cũng không vừa, bật cười nhạt, lớn tiếng mỉa mai :
- Đúng là giống nào thì sủa thế ấy. Thiên hạ nói chẳng sai mà !
Gã bên cạnh lập tức tiếp lời :
- Đương nhiên phải thế rồi. Chứ loài sô cẩu thì sao có thể nói những lời ra dáng con người được.
Gã đầu lĩnh Cẩm Y Vệ đỏ mặt tía tai, mắt lộ hung quang, nhảy chồm chồm quát mắng :
- Ta thề phải giết sạch lũ các ngươi, rồi cắt lưỡi bỏ cho chó ăn.
Đột nhiên nghe vèo một tiếng. Từ trong kiệu bắn ra một viên ám khí trúng vào huyệt Phục Thố trên đùi gã ta, khiến gã phải quỵ phục xuống. Ám khí này rất nhỏ bé mà tốc độ cực nhanh, lực đạo cũng cực kỳ mãnh liệt. Gã đầu lĩnh Cẩm Y Vệ vừa bị trúng ám khí, chân đã mềm nhũn ra, không thể chi trì được nữa, phải quỵ phục xuống đất. Đến khi nhìn lại, gã mới nhìn thấy ám khí bắn trúng mình là một mảnh vàng vụn. Dụng vàng làm ám khí, hẳn nhiên phải là đại nhân vật. Gã ta thầm lo trong lòng.
Từ bên trong kiệu cất lên một giọng nói uy nghiêm :
- Các ngươi dám đến địa bàn của chúng ta tát dã, quả là không muốn sống rồi. Người đâu. Sát.
Đám hộ vệ lập tức cất tiếng dạ ran, rồi vung vũ khí xông vào trận chiến. Đến lúc này mới thấy được bọn họ toàn là nhất lưu cao thủ, võ công lợi hại vô cùng. Khi bọn họ vừa nhập cuộc, chỉ nghe thấy những tiếng vũ khí chạm nhau chan chát, rồi những tiếng gào rú thê thảm liên tiếp vang lên. Chỉ trong chưa đầy một khắc, bọn Cẩm Y Vệ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mà phía bọn hoàng y hộ vệ chỉ có vài kẻ khinh thương, hầu như không đáng kể. Yên vương Chu Lệ và đám thị vệ thân tín đều chấn kinh không sao kể xiết, đứng ngơ ngác nhìn bọn hoàng y hộ vệ tàn sát đám Cẩm Y Vệ. Dù sao thì bọn họ cũng thấy nhẹ lòng, vì tạm thời đã an toàn rồi.
Khi đám Cẩm Y Vệ đã bị giải quyết hết, Yên vương Chu Lệ liền chỉnh trang y phục, rồi tiến đến trước chỗ hai cỗ đại kiệu, vòng tay nói :
- Xin đa tạ chư vị đã viện trợ. Ân cứu mạng lần này ta không bao giờ dám quên.
Do đang trên đường chạy nạn nên y không dám xưng danh. Nào ngờ, trong cỗ kiệu yên lặng nãy giờ bỗng có tiếng cười khẽ truyền ra, rồi màn kiệu vén lên, một vị đạo nhân từ bên trong thủng thẳng bước ra. Đạo nhân tuổi khoảng lục tuần, tướng mạo hồng hào, râu dài bạc trắng, vận đạo bào trắng, đầu đội kim quan, lưng thắt dây tơ, tay cầm phất trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Đạo nhân mỉm cười nói :
- Vô lượng thiên tôn. Đàn việt là Yên vương ở Bắc Bình phải không ?
Yên vương Chu Lệ giật mình, vội nói :
- Vâng ạ. Dám hỏi đạo trưởng là ... ?
Đạo nhân vuốt râu cười nói :
- Bần đạo là Thông Thiên Tử của Huyền Đô Bát Cảnh Cung.
Mấy năm gần đây, Huyền Đô Bát Cảnh Cung có oai danh rất lớn trong chốn võ lâm cũng như chốn quan trường. Rất nhiều đại quan quý hiển là tín đồ của tông phái Đạo giáo này. Còn đối với phổ thông bách tính, tín đồ há chỉ bách vạn. Địa vị của Huyền Đô Bát Cảnh Cung còn cao hơn cả hai tông phái Đạo giáo lớn khác là Thiên Sư giáo và Toàn Chân giáo. Yên vương Chu Lệ không dám thất lễ, vội chắp tay nói :
- Bản vương vẫn luôn tôn kính Linh Huyền Thượng nhân vì Ngài đã từng cứu mạng phụ hoàng. Hôm nay lại được đạo trưởng cứu mạng, bản vương vô cùng cảm kích.
Thông Thiên đạo trưởng mỉm cười nói :
- Diệt trừ đám Cẩm Y Vệ kia là người của Kim sư đệ, bần đạo không dám mạo công.
Yên vương Chu Lệ ngơ ngác :
- Kim sư đệ ... ?
Thông Thiên đạo trưởng quay vào cỗ kiệu còn lại, mỉm cười hỏi :
- Sư đệ không định ra mặt hay sao ?
Giọng uy nghiêm từ bên trong cỗ kiệu truyền ra :
- Đế vị chưa được định luận. Chúng ta không nên liên quan đến thì hơn.
Thông Thiên đạo trưởng cười nói :
- Sư đệ quá quan trọng hóa vấn đề rồi. Chúng ta chỉ