Xung đột đã dẹp yên, ở phía bắc đại doanh, mấy trăm quân Đường chia làm hai phe, đang trợn mắt nhìn nhau, một phe là quân Y ngô, một phe là quân Thiên Sơn. trong cuộc xung đột ngắn ngủi đó, mười mấy cái lều trại bị hất đổ, chẻ rách, còn có cánh tay của hai người bị đổ máu.
trận xung đột này vẫn là sự nối tiếp của vấn đề dựng trại của người Sa Đà, trong quy hoạch dựng trại của Lệ Phi thủ Du. hai doanh người Sa Đà không ở cùng một chỗ.
một doanh và quân Y ngô đồng trú, một doanh khác cùng quân Hàn Hải đóng quân ở phía nam, nhưng Hàn Chí nhất định yêu cầu Sa Đà bộ của Chu Tà Tận Trung phải cùng ở với bọn họ, vì việc này hắn còn khuyên quân Thiên Sơn bên cạnh nhường ra một chỗ,
cho nên Lệ Phi thủ Du cố ý đến điều giải, lệnh cho quân Thiên Sơn nhường ra một nửa số lều trại, vấn đề tựa hồ đã được giải quyết rồi, nhưng mới vừa rồi, quân Y Ngô đến nhận lều trại, một mực cho rằng là phải nhường toàn bộ lều trại cho bọn họ. Song phương ngôn ngữ bất hòa , liền động thủ đánh nhau.
Lệ Phi Thủ Du cố gắng kiềm chế sự bất mãn trong lòng, chất vấn Hàn Chí nói: “Hàn đô đốc, buổi sáng ta rõ ràng đã thỏa hiệp, cho quân Thiên Sơn nhường ra một nửa doanh trại cho ngươi, cho dù ngươi cố ý để cho người Sa Đà đóng quân cùng một chỗ, khu đất lớn như vậy cũng đã đủ lắm rồi, vì sao ngươi lại phải độc chiếm toàn bộ doanh trại, thiệt thời cho quân Thiên Sơn huynh đệ chứ?”
Hàn Chí hừ một tiếng nói: “Các dân tộc phong tục khác nhau, người Sa Đà chưa bao giờ phải hai mươi người dồn trong một lều trại cả. tám người đối với bọn họ đã là đủ lắm rồi. ngươi phụ trách sắp xếp lều trại, vì sao không thể lấy ra nhiều lều trại một chút chứ? Còn có, trong thành trì có nhiều khụ đất trống lớn như vậy, ngươi lại không cho chúng ta vào trú đóng, ngươi làm như thế các huynh đệ của ta làm sao mà chịu phục?”
“Cho dù không phục đến mấy đi nữa. ngươi có thể nói ra, nhưng ngươi không thể xúi giục quân sĩ đến khiêu khích, mắt thấy đại chiến sắp tới, ngươi lại xảy ra xung đột trong nội bộ, như thế này sẽ gây bất lợi cho quân Đường.”
Đôi mắt ti hí của Hàn Chí híp lại, âm trẫm nói: “Lệ phi tướng quân, chụp mũ cần phải có chứng cớ, ta xúi giục binh sĩ gây chuyện khi nào thế? Ngươi nói ta như vậy, là có ý gì?”
“Sứ quân tới rồi!”
Binh sĩ bên cạnh nhường ra một lối đi. Lý Khánh An nhanh bước đi tới. hắn lạnh lùng quét mắt nhìn về phía các lều trại bị lật tung, nói: “Phàm người nào đã tham dự động thủ, toàn bộ đứng ra cho ta?”
Hàn Chí vội vàng nói: “Sứ quân...”
Lý Khánh An khoát tay chặn lại, ngắt lời nói của hắn:
“Chuyện của ngươi đợi lát nữa sẽ nói sau, hiện tại ta hỏi những người đã động thủ.”
Hắn quay đầu lại nhìn các binh sĩ một cái: “Sao rồi, tự mình không chịu nhận sao? Buộc ta phải lôi ra từng người một sao.”
Lúc này, mười mấy binh sĩ dùng dằng đi ra. Lý Khánh An gật gật đầu lại nói: “Còn nữa. đại trượng phu dám làm dám chịu, đứng ra cho ta.”
Lại đứng ra ba mươi mấy người, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, những người đã động thủ đánh nhau nối tiếp nhau đứng dậy, tổng cộng một trăm hai mươi người.
“chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
Lý Khánh An lại hỏi ba tiếng, không ai đứng ra nữa, hắn nhìn quanh hơn một trăm người này, cười nhạt nói: “Tốt lắm! Quân địch chưa đánh, đã nội chiến trước, một khi đã như vậy, ta sẽ khiến cho các ngươi đánh cho đủ, dẫn đi cho ta, mỗi người đánh nặng năm mươi quân côn!”
Hơn một trăm người mếu mặt khóc bị dẫn đi xuống không bao lâu. tiếng hành hình ‘Bộp! Bộp!’ vang đến. bắt đầu có người khóc la hẳn lên.
Lý Khánh An lúc này mới quay đầu lại hỏi Hàn Chí: “Hàn đô đốc, ngươi có cái gì muốn nói.”
Hàn Chí trầm mặt xuống nói: “Quân Y ngô không muốn cùng quân Thiên Sơn cùng trại, muốn dựng trại khác, xin Tiết độ sứ hiểu cho.”
Lý Khánh An nhìn mặt hắn thật lâu sau, mới từ kẻ răng phát ra một chữ: “Chuẩn!”
Một trận tranh đoạt doanh trại như trò đùa đã kết thức với sự dọn ra khỏi đại doanh của quân Y ngô, lập doanh trại khác mà chấm dứt, ra ngoài dự đoán của mọi người chính là, nhân vật chính dẫn đến sự xung đột như trò đùa lần này, Chu Tà Tận Trung bộ của người Sa Đà lại không có dọn đi.
cho dù Hàn Chí khuyên bảo Chu Tà Tận Trung, nhưng thái độ của Chu Tà Tận Trung tô ra rất rõ ràng, chính mình chịu sự thống lĩnh trực tiếp của Lý Khánh An, ở cùng trại với quân Y ngô là không ổn, Hàn Chí không thể làm gì được, đành phải dẫn Chu Tà Thịnh Nghĩa bộ dời đến một tòa doanh trại cách đó năm dặm.
Đêm hôm đó, trong lều lớn của Hàn Chí đèn đuốc sáng trưng. Hàn Chí, phó tướng Dương Tái Thành cùng với Chu Tà Thịnh nghĩa đang tiến hành cuộc thương nghị cuối cùng.
Hàn Chí co ngón tay gõ nhịp lên một bản kế hoạch trên bàn nói: “Lý Khánh An rất có thể ngày mai hoặc ngày mốt sẽ xuất binh, cơ hội của chúng ta chỉ có buối tối hôm nay thôi.”
Từ một tháng rười trước hắn dẫn quân đến Long Uy thành, sau khi phát hiện Lý Khánh An có ý đánh Toái Hiệp, trong lòng hắn liền nảy sinh ra một kế hoạch rất to gan.
tại sao hắn không thể giành xuống tay trước, cướp lấy phần công lao to lớn này trước, Vì thế hắn phái thám báo đi A Sử Bất Lai thành tra xét trước, phái đi ba gã thám báo, mà chỉ có một người trở về, một người bị bắt. một người bị giết,
nhưng Hàn Chí cũng bởi vậy mà có được rất nhiều tình báo mới nhất về A Sừ Bất Lai thành. Hắn gặp phải vấn đề đó là binh lực không đủ, ba nghìn quân Y ngô hắn chỉ có mang đến hai ngàn.
thêm một ngàn người Sa Đà nữa. cũng chẳng qua ba nghìn kỵ binh, nhưng A Sử Bất Lai thành lại tăng viện đến một vạn quân đội Thạch quốc, vì thế, hắn lại nghĩ tới một đội kỵ binh Sa Đà khác, chỉ tiếc rằng cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc,
Chu Tà Tận Trung không chịu cùng hắn ra khỏi đại doanh, cho dù như thế. Hàn Chí vẫn quyết định một mình xuất binh tấn công A Sử Bất Lai thành.
“Hiện tại. ta muốn các ngươi cho một thái độ, muốn hay không muốn và ta cùng nhau đoạt lấy công hi hữu này.”
Ánh mắt Hàn Chí dừng ở trên người Dương Tái Thành. Dương Tái Thành có chút do dự, hắn cảm thấy lần này tiến công quá mức mạo hiểm, hơn nữa hắn nhớ tới đến chết của Triệu Đình Ngọc, hiện tại Hàn Chí lại muốn dẫm lên bước chân của Triệu Đình ngọc, hắn rất muốn nhắc nhở Hàn Chí, nhưng hắn nhìn ra Hàn Chí đã hạ quyết tâm , khuyên bảo đã không còn ý nghĩa gì.
Phục tùng mệnh lệnh cấp trên là chức trách của hắn. Dương Tái Thành liền vô cùng lo lắng nói: “Đô đốc. chúng ta chỉ có ba nghìn người, mà A Sử Bất Lai thành lại có một vạn quân đội Thạch quốc, binh lực chênh lệch nhau một mức quá xa, hơn nữa nghe nói còn có quân Đại Thực, sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn quân đội Thạch quốc rất nhiều.”
“Điều này ta biết, thám báo mà ta phái ra đã tìm hiểu rất rõ ràng, một tháng trước, quân Đại Thực ở A Sử Bất Lai thành đã đi Đát La Tư. nghe nói trong nước của bọn họ đang xảy ra nội chiến, bọn họ chắc hẳn là chuẩn bị về nước rồi.
Còn một vạn quân đội hiện nay đều là người Thạch quốc, là quân Túc Đặc mà một đòn công kích cũng khó mà chịu nôi, Tuy rằng binh lực chúng ta hơi ít, nhưng ta có lòng tin một trận chiến là có thể đánh tan bọn họ, ta chỉ hỏi ngươi, có chịu theo ta đánh hay không?”
Dương Tái Thành trong lòng thầm thở dài một hơi, kỳ thật hắn không muốn, nhưng hắn khó mà mở miệng được, đành phải yên lặng gật gật đầu. Hàn Chí nở nụ cười, lại dùng tiếng Đột Quyết hỏi Chu Tà Thịnh Nghĩa: “Thịnh Nghĩa tướng quân, hiện tại cần ngươi đưa ra một quyết định rồi.”
Chu Tà Thịnh Nghĩa vẫn vì chuyện phát hiện Cát La Lộc quỷ tộc trong sơn cốc lần trước mà canh cánh trong lòng, lần trước bọn họ tổn thất nặng nề. nhưng cuối cùng nữ nhân, tài vật một thửi cũng không vớt được, cho dù lúc sau Lý Khánh An phân một phần chiến lợi phẩm cho Sa Đà.
nhưng đại bộ phận đều bị Hiệp Hộ ăn chặn cả. bọn họ chỉ được rất ít. nghe nói chuyện xảy ra ở sơn cốc lần đó còn có vàng nữa. nhưng bọn họ ngay cả bóng dáng của vàng cũng chưa nhìn thấy, đã chết hơn phân nửa người, cuối cùng lại bị Nam Tề Vân lượm của hời, chuyện này khiến cho hắn vẫn luôn bất mãn trong lòng. Hàn Chí vừa hỏi. Chu Tà Thịnh Nghĩa liền lập tức nhận lời nói: “Đô đốc nói cái gì. ta sẽ làm cái đó!”
“Tốt!” Hàn Chí nện mạnh một quyền lên trên bàn, phấn chấn nói: “Vậy thì hãy để cho tên hề Thạch quốc nếm thử mùi lợi hại của quân Y ngô chúng ta.”
Vào lúc canh một đêm đó, ba nghìn kỵ binh của quân Y Ngô liền lặng lẽ rời khỏi quân doanh, dọc theo Y Lệ hà nhắm hướng tây lao nhanh mà đi.
Trong lều lớn ở chủ doanh của quân doanh vẫn còn thắp sáng, Lý Khánh An một mình ngồi ở trên bàn tỉ mỉ nghiên cứu bản đồ Toái Hiệp, thời gian đã đến canh một ban đêm, bản đồ đã cất rồi, hắn vẫn không có vẻ mệt, bưng một chén trà nóng, chậm rãi uống, thỉnh thoáng đứng dậy đến trước lều nhìn ra xa. ánh mắt vô cùng lo lắng, tràn ngập những mâu thuẫn khó mà chọn lựa. Hắn dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Bỗng nhiên, ngoài trướng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ‘Bụp!’ chén trà đã bị Lý Khánh An bóp nát.
“Bẩm báo sứ quân, hàn đô đốc dẫn quân Y ngô đi về phía tây. chẳng biết đi đâu.”
“Ta biết rồi.” Trong mắt Lý Khánh An toát ra một vẻ tiếc nuối và thê lương.
A Sử Bất Lai thành năm ở phía bắc của Ninh Viễn quốc, vốn là thành trì ở phía bắc biên cương của Ninh Viễn quốc, con đường tơ lụa bắc buộc phải đi qua đây, từ xưa đã rất phồn thịnh.
Trong những năm Khai Nguyên. Đại Thực bành trướng sang phía đông, A Sử Bất Lai thành bị danh tướng Khuất Ba Để phá được, trở thành bàn đạp cho Đại Thực chuẩn bị tiến công Toái Hiệp.
Nhưng một trận phong ba của cách mạng đã cuốn vào đại thực, tín đồ đạo (Islem*) của Hô La San nổi dậy đấu tranh phản đối vương triều Ngũ Mạch Hiệp,