Quân Đường chủ lực đã đến Yết Đơn sơn về đêm. Yết Đơn sơn nằm ở phía bắc cách thành Toái Diệp bảy mươi dặm. là một thông đạo từ thào nguyên phía bắc vào Toái Diệp.
Theo Xích hầu thắm thính ở phía trước đưa tin. phía trước rất yên tĩnh, không có bất kỳ tình trạng khả nghi nào. Vào thời khắc canh một. quân Đường đã tạm nghi chân tại một bãi sa mạc rộng mênh mông.
Do giữa cả hành trình quân Đường không có lập trại, chỉ nghỉ chân tại chỗ, giờ này tất cả quân Đường đều lũ lượt xuống ngựa tranh thủ cho chiến mã uống nước và ngậm cỏ.
Sau khi lo cho chiến mã xong, mọi người lại lũ lượt lấy gói hành lý sau lưng ngựa. rút túi ngủ ra chui vội vào tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ một chốc nhiều người đã đi sâu vào giấc ngủ.
Ánh trăng tựa nước, phủ một màu trắng bạc khắp nơi.
cả khu chỉ có một doanh nhỏ được dựng lên. đó là Trung Quân chướng của quân Đường.
Trong chướng, Lý Khánh An đang cùng mười mấy vị tướng lĩnh thương lượng phương án tấn công Toái Diệp cụ thề. Đoàn Thú Thực. Lệ Phi Thủ Du. Lệ Phi Nguyên Lễ, nam Tế Vân, Lôi Vạn Xuân. Bạch Hiếu Đức. Bạch Hiếu Tiết. Chu Tà Tận Trung và thân binh được đề bạt như Trần Lương Khanh. Vũ Nguyên Hạo, Lỗ Vân...
đều cùng tụ hợp. Chính những đại tướng này đã tô thành hoạch tâm thống soái của Bắc Đình quân.
Do giám quân Vương Đình Phương giữa đường nhiễm bệnh, lưu lạnh thành Nguyệt Cung dưỡng bệnh. Không có ai giám quân bên cạnh. Lý Khánh An lại càng tự do. Từ hơn một tháng trước, hắn đã liệt ra ba phương án, nhưng do tình hình biến hóa, nhất là thành A Sứ Bất Lai có quân của Đại Thực và Thạch Quốc xuất hiện, khiến kế hoạch tấn công Toái Diệp của hắn xuất hiện biến cố.
Binh pháp có câu, “Biết người biết ta, trăm đánh trăm thắng ,là một người hậu thế như Lý Khánh An. lại càng hiểu rõ sự quan trọng của tình báo. Vì để đánh thẳng chiến dịch Toái Diệp này, từ nửa năm trước.thông qua các cách khác nhau, hắn đã tìm hiểu kỹ về quân lực, lương thực, dân ý và cả mối quan hệ tiến triển mới nhất của hai phái người Đột Kỵ Thi tại Toái Diệp, và căn cứ những tình bào này quy định ra phương án tấn công Toái Diệp, và phương án khống chế hậu chiến.
Nhưng người Thạch Quốc và Đại Thực ,hắn lại chẳng biết gì cả. Từ binh lực, vũ khí. bố trận, chủ tướng và cả sức chiến đấu, nhưng điều này hắn đều không biết. Là một thống soái nổi tiếng. đi đánh một trận với đối thủ mà mình không biết, đấy chả khác nào là thầy bói xem voi.
Trong lều mọi người tranh luận rất quyết liệt, ai ai cũng dần tập trung tiêu điểm và việc đánh thành Toái Diệp trước hay đánh người Đại Thực trước. Giờ đây mọi người đã rõ ràng nghiêng về hai ý kiến đối lập này.
Đoàn Tú Thực đứng lên nói:
“Các vị"
quân lực Đại Thực có một vạn. dù chúng ta không biết tình hình cụ thể, nhưng cũng có thể xem chúng mạnh như quân đội Đại Đường.
Trước mắt binh lực chúng ta có một vạn hai ngàn người, tạm thời cân tài cân sức cùng quân địch,nếu không muốn nói là nhỉnh hơn. Cơ hội chiến thắng của chúng ta rất lớn.
Nhưng nếu chúng ta đánh Toái Diệp trước, không nói phần binh lực tiêu hao, một khi tấn công Toái Diệp gặp sự cố, chúng ta rất có khả năng sẽ bị rơi vào cục diện trước sau điều địch. Điều này cực không có lợi cho chiến dịch Toái Diệp.”
Đoàn Tú Thực ủng hộ đánh Đại Thực trước, mới đánh Toái Diệp sau, tránh bị rơi vào cục diện trước sau gặp địch bất lợi. nhưng Lệ Phi Thủ Du lại kiên quyết nên đánh người Toái Diệp trước, rồi đánh Đại Thực sau.
Lý do của hắn rất đơn giản, lấy được thành Toái Diệp sẽ rất có lợi với quân Đường hay thủ thành. Quân Đường sẽ thủ thành đối kháng với quân Đại Thực, như thế quân Đường đã có thể nắm chủ động, đợi Đại Thực mỏi mệt mới xuất kích đánh cho tan tác.
Có hay là, huynh trưởng Lệ Phi Nguyên Lễ lại kiên quyết ủng hộ Đoàn Tú Thực, cả doanh toàn tiếng hắn oang oang vang lên:
“Bọn người Đại Thực, Thạch Quốc chó má. theo ta thì chỉ là một lũ ô hợp. Bọn chúng làm sao chống nổi cung nỏ quân Đường? Làm sao chống nổi thuốc nổ? Còn có gì để thương lượng nữa. hay cho anh em có cơ hội giết chúng một phen tan tác, đế chúng biết thế nào là lợi hại quân Bắc Đình.”
Hắn vừa nói xong, ngoài doanh bỗng vang lên tiếng quân sĩ cấp báo: “Sứ quân, quân Y Ngô đã về!”
Tin quân Y Ngô quay về đã kinh động cả đại chướng, bọn họ liền lũ lượt ra khỏi chướng.Lý Khánh An cũng vội bước nhanh ra. Trong bóng đêm chỉ nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng đến.
thấm thoát có thể thấy được những chấm đen đang di chuyển về hướng này. quân Đường đang ngủ say cũng dần bị tiếng vó ngựa làm cho thức giấc, vội chui ra khỏi túi ngủ cầm đao đợi chiến.
Những chấm đen ấy ngày càng đến gần, tất cả mọi người đều nhìn rõ. quả nhiên là quân Y Ngô. Chính xác mà nói, là quân Y Ngô tàn tạ.
không đến một ngàn người, trong đó rất nhiều người còn đang trọng thương. Quân Y Ngô thảm bại quay về cuối cùng đã tìm thấy quân Đường chủ lực, một hơi thở cầm cự đến giờ rốt cuộc cũng được thở phào. Rất nhiều thương binh lũ lượt rơi xuống ngựa. Hai trăm nữ hộ binh theo quân vội thần tốc chạy đến. thuần thục xử lý vết thương cho họ.
Một lát sau, phó chỉ huy sứ Dương Tái Thành liền được hai tên lính dìu đến trước mặt Lý Khánh An. Hắn quỳ dưới đất khóc òa, “Sứ quân. Hàn Đô đốc chiến tử. Người Sa Đà toàn quân hi sinh, quân Y ngô thám bại.”
Dù quân Y ngô thảm bại nằm trong dự liệu của Lý Khánh an, nhưng chỉ là không ngờ lại thua thảm hại nhường này. Hắn lắc đầu dặn dò mọi người: “Dìu hắn xuống chăm sóc cẩn thận.”
Lúc này, Lệ Phi nguyên Lễ một tiếng quát giận dữ vang lên:
“Bọn chó Đại Thực, lão tử phải cho chúng biết lợi hại!”
Khánh An lạnh lùng lườm hắn một phát, xong lại quay mình đi vào đại chướng. Lệ Phi Nguyên Lễ vội im bặt. Đoàn
Tú Thực vỗ vỗ vai lão an ủi, “Sứ quân đang tâm trạng không tốt, đừng dây vào hắn.”
Nói xong, hắn vội đuổi theo Lý Khánh An.
“Sứ quân, quân Y Ngô tuy thương vong thám trọng, nhưng thuộc hạ tin rằng quân Đại Thực cũng sẽ bị trọng thương, đây là một cơ hội.”
“Cơ hội?”
Lý Khánh An cười lạnh quay đầu lại hỏi:
“Vậy ta hỏi ngươi, Vì sao Hàn chỉ lại phán đoán sai lầm? Rốt cuộc Đại Thực có bao nhiêu binh mã? Bọn chúng bây giờ đang ở đâu? Bọn chúng độc lập tác chiến, hay là câu kết với người Đột Kỵ Thi? ngươi dựa vào đâu mà biết quân Đại Thực bị trọng thương?”
Đoàn Tú Thực bị một chuỗi câu hỏi của Khánh An hả cho cứng họng, có lẽ một phần cảm thấy khẩu khí mình hơi nặng. Lý Khánh An thở dài nói:
“Hàn Chí bại là do hắn toàn tâm muốn giành công và hiểu mơ hồ về quân địch. Hắn tự nghĩ đã hiểu thấu đáo về quân địch, nhưng khi lên chiến trường mới phát hiện không phải như thế. nên mới đại bại.
Ta khác Hàn Chí, hắn thua không ảnh hưởng đại cuộc, còn ta. sẽ triệt để đánh đổi bằng quốc sách chiến lược của Đại Đường tại Toái Diệp. Đoàn tướng quân, chiến cơ không vội cho một lúc, ta nghi không chỉ đơn giàn là chiếm thành Toái Diệp, mà cả Đại Đường còn phải lâu dài khống chế Toái Diệp.”
Nóng xong, hắn quay lưng bỏ đi. Xa xa vọng lại mệnh lệnh của hắn: “Truyền lệnh của ta. đại quân cắm trại tại chỗ, để Bùi Du đến gặp ta.”
...
Toái Diệp thành. Trong ngôi thành cổ lão này đang bao trùm bởi bầu không khí bất an. Một số dân du mục tị nạn đến đã mang đến tin tức chiến tranh nổ ra gần thành A Sứ Bất Lai thành.
Tất cả cư dân Toái Diệp đang rơi vào một nỗi kinh hoàng về khả năng đồ thành có thể xảy ra trong thành. trời vẫn chưa tối, trên đường trống trải không một bóng hành nhân, cửa thấy cũng đã đóng từ lúc sớm, chỉ thỉnh thoáng có một đội kỵ binh Độ Kỵ Thi phóng đến.
Trước miệng một con hèm nhỏ, một nam tử thanh niêm dõi theo đoàn ky binh dần đi xa, hắn mới vội từ trong hèm chạy ra chạy vội về con hèm đối diện.
Hắn là một người Hán. chân mang đôi ủng ngắn của người Đột Kỵ Thi. Đây là kiểu ăn mặc thường gặp nhất của người Hán Toái Diệp. Hắn dọc theo con đường nhỏ chạy sâu vào. chỉ một lát hắn đã đi đến cửa một đại trạch cao to, hắn đi đến bậc tam cấp đập đập khuyên cửa. Một lát sau, cửa được hé ra một khe nhỏ.
“Ngươi tìm ai?”
“Ta đến từ Bắc Đình, tìm Thường đông chủ, chính Lý sứ quân để ta đến.”
“Xin đợi một lát.”
Cửa lại được đóng, chỉ một chốc sau, trong cửa vang lên chùm bước chân vội vã, cửa lại lần nữa được mở ra để lộ bộ mặt to rộng của Thường Tiến.
Lão hỏi vội:
“Ngươi là do Lý tướng quân Tiết độ sứ Bắc Đình phái đến?”
Tên nam tử trẻ tuổi ấy ngó ngó sau lưng, rút ra một ngân bài để chứng mình thân phận:
“Tại hạ là văn thư của Tiết độ sứ, họ Bùi phụng mệnh sứ quân đến đây.”
Tên nam tử này chính là văn thư lang Bùi Du của Lý Khánh An, hắn thọ mệnh Lý Khánh An từ Bắc Đình đến đây chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt.
“ồ! Bùi tiên sinh mời vào.”
Thường Tiến vội dẫn hắn vào nhà, sau đó đưa hắn đến một mật thất, xong mới hỏi:
“Không biết Lý tướng quân cần ta làm gì?”
Bùi Du cười nói:
“Lý sứ quân nói Thường đông chủ và khã hãn Dĩ Vi Đặc Lặc của Đột Kỵ Thi rất quen, ta phụng mệnh đến gặp Dĩ Vi Đột Lặc. hi vọng đông chủ có thể dẫn ta đến gặp hắn.”
“Không thành vấn đề, ta sẽ dẫn ngươi đi liền.”
Thương Tiến tính rất cẩn thận, hắn do dự hỏi:
“Việc này không phải báo Lý Hồi Xuân chứ?”
Bùi Du gật gật đầu. “Ý của sứ quân là việc này càng ít người biết càng tốt, tránh rườm rà.”
Đột Kỵ Thi bắt đầu phất lên từ những năm Khai Nguyên, dưới sự lãnh đạo của khả hãn Tô Lộc ngày càng phồn thịnh, và được Đại Đường ủng hộ, đối phó với Đại Thực ngày càng bành chướng về phía đông. nhưng người Đột Kỵ Thi chăng bao lâu sau đã vong ơn bội nghĩa.
Dưới sự khiêu khích của người Thổ Phồn, chúng liền quay đầu tấn công An Tây Đại Đường. Sự bội tín này của chúng khiến Đại Đường nối cơn thịnh nộ,
năm Khai Nguyên mười tám, Lý Long Cơ điều tập sáu vạn đại binh Sóc Phương, Hà Tây và An Tây, dưới sự lãnh đạo của Tiết độ sứ Hà Tiên Khánh đã đánh cả Đại Thực và Đột Kỵ Thi. Người Đột Kỵ Thi bị thảm bại cả ở phía đông tây. Sau trận chiến Chu Dĩ Cô không lâu.
Khả Hãn Tô Lộc liền bị bộ tướng Đô Ma Chi và Hạ Mạc Đạt Can giết chết, người Đột Kỵ Thi chia làm hai họ Hắc Hoàng. Quý tộc hai tộc đi vào cuộc chiến tranh trường kỳ giành Toái Diệp. Giữa bọn họ là nợ máu chỉ có thể gột rửa bằng máu.
Trước mắt. người khống chế thành Toái Diệp là thủ lĩnh Dĩ Vi Đặc Lặc Khả Hãn. còn thủ lĩnh thành Hạ Lạp phía nam phụ cận là Đô Ma Chi.
Từ xuất thân bọn họ mà xét, Dĩ Vi Đặc Lặc Khả Hãn có phần nghiêng về Đại Đường, còn Đô Ma Chi lại lén lút câu kết với Thạch Quốc và người Đại Thực.
Dĩ Vi Đặc Lặc khoảng bốn mươi tuổi, hắn là một quân chủ yếu ớt chuộng văn ít ỏi của người Đột Kỵ Thi. Lúc niên thiếu từng sống hơn mười năm tại Đại Đường, chịu ánh hưởng nhiều bởi văn hóa Đường.
Hắn từng sai sứ giả đến Trường An diện thánh thỉnh cầu nội phủ, nhưng vì Đại Đường