Độc Cô Hạo Nhiên vội vàng đi vào bên trong phòng khách quý. Chắp tay xin lỗi nói: “Không biết Trương thượng thư giá lâm. chưa kịp ra nghênh đón, mong thượng thư thứ lỗi cho.”
Trương Quân đang ngồi uống trà. thấy Độc Cô Hạo Nhiên tiến vào. hắn đứng lên đáp lễ cười nói: “Là ta không mời mà đến, người nên xin lỗi là ta mới đúng.”
“Trương thượng thư khách khí rồi. mau mời ngồi.”
Hai người hàn huyên vài câu. phân chủ khách ngồi xuống, một viên thị nữ lại dâng lên cho Độc Cô Hạo Nhiên một ly trà. Độc Cô Hạo Nhiên nâng chung trà lên. che giấu nỗi bất an trong lòng. Trương Quân lựa chọn hôm nay đến viếng cửa tự nhiên không phải vì chuyện của phụ thân, bốn mươi chín ngày đã qua, Độc Cô gia có thể bàn một ít chinh sự rồi, hắn thấp thoáng đoán được Trương Quân rất có thể vẫn là vì việc của con gái mình mà đến đây.
Độc Cô Hạo Nhiên sở dĩ không đồng ý Minh Nguyệt gả cho Triệu Minh Tự, trong đó một nguyên nhân là hắn thuộc phe Thái tử. mà Trương Quân xem bề ngoài thì là phe trung lập, nhưng Độc Cô Hạo Nhiên biết.
Trương Quân âm thầm ủng hộ khánh vương Lý Tông, đương nhiên, sự tranh giành giữa các phe phái là việc của thế hệ bọn họ, hắn không muốn con gái mình cũng bị cuốn vào trong đó, cho nên lập trường của Triệu Minh Tự úng hộ thái tử hay là Khánh vương, điều này kỳ thật cũng không quan trọng, mấu chốt vẫn là thái độ của con gái,
Độc Cô Hạo Nhiên trước giờ nổi tiếng nuông chiều con gái. trên việc hôn nhân đại sự. hắn tôn trọng sự lựa chọn của con gái, hắn biết Minh Nguyệt cũng không thích Triệu Minh Tự. con gái không thích, thì hắn cũng không muốn miễn cưỡng.
“Việc của Gia phụ làm ta tâm lực tiều tụy, rất nhiều chuyện tạm thời cũng không có lòng dạ nào mà xem xét nữa. thế cho nên vào kinh đã hơn hai tháng, cũng không có đi bái phỏng Trương thượng thư, thật xin lỗi.”
Không đợi Trương Quân mở miệng, Độc Cô Hạo Nhiên liền giành trước nêu ra quan điểm của mình, trong nhà không tiện bàn việc hỷ sự, thái độ của Độc Cô Hạo Nhiên nằm trong dự đoán của Trương Quân, hắn cười xòa nói: “Tâm trạng của Hạo Nhiên hiền đệ ta có thể hiểu được, năm đó khi tiên phụ qua đời, ta cũng đau khổ rất lâu. nhưng tiên nhân nếu đã đi tiên giới, chúng ta phận làm con tận đạo hiếu rồi.
cuối cùng cũng phải quay trở lại với các việc nước việc nhà bề bộn mà thôi, ta hôm nay đến. là muốn cùng hiền đệ nói về chuyện tân tướng quốc.”
Độc Cô Hạo Nhiên ngây ngẩn cả người: ‘Tân tướng quốc’, việc đó và hắn có quan hệ gì?
Trương Quân vừa cười vừa tiếp tục nói: “Hiền đệ bận rộn việc tang sự suốt, có một số việc trong triều không hiểu rõ, mấy ngày trước Thánh Thượng và mấy vị tướng quốc chúng tôi nói tới việc tăng thêm tướng quốc.
Hiện tại trong triều tướng quốc chỉ có sáu người, ý của Thánh Thượng là muốn tăng đến chín người, ngoại trừ Dương Quốc Trung đã lên làm bộ binh thượng thư ra. còn có hai vị trí chưa định, lệnh chúng tôi mỗi người tự để cứ một người. Lý tướng quốc để cứ Hà Tây Tiết độ sứ An Tư Thuận. Trần tướng quốc để cừ hộ bộ thị lang Thôi Kiều.
Bùi thượng thư để cứ Dương Châu thái thú Lô Hoán. Dương Thừa Căng còn chưa có quyết định, ta cũng đang xem xét cân nhắc việc này, nếu hiền đệ có hứng thú. người mà ta để cứ có thể để dành cho ngươi.”
Độc Cô Hạo Nhiên rất động lòng. vào tướng. đó là việc mà nằm mơ hắn cũng khát khao đến. hắn là Giang Hoài đô chuyển vận sử. điều kiện để làm tướng quốc cũng đủ rồi. Sau khi phụ thân qua đời.
Độc Cô gia tộc liền lâm vào thế yếu. nếu hắn có thể vào tướng, chẳng những có thay đổi thế yếu của Độc Cô gia. mà còn đạt tới sự huy hoàng trên bước tiền đồ của cá nhân hắn. nhưng một khi hắn gật đầu, trên người hắn sẽ dán lên cái mác của phe họ Trương, thái tử sẽ nghĩ như thế nào? Độc Cô Hạo Nhiên trong lòng vô cùng khó xử.
Vẻ mật của Độc Cô Hạo Nhiên đã rơi vào trong mắt của Trương Quân, hắn không lộ vẻ gì mà chỉ cười xòa: “Chuyện này cũng khá lớn. hiền đệ cũng đừng vội vã trả lời. có thể cân nhắc suy nghĩ trong hai ngày rồi hãy trả lời với ta.”
Nói đến này. Trương Quân lại xoay chuyển để tài mà cười nói: “Còn có một chuyện nhỏ khác, lúc đầu năm. ta từng thay môn sinh Triệu Minh Tự đến cầu thân, lúc ấy lệnh tôn chưa có câu trả lời rõ ràng, sau đó việc triều chính bộn bề. cũng đã quên cả.
ha ha! Ta cũng không phải là một người làm mai tốt. nhưng hôm trước Triệu Minh Tự lại đến tìm ta. hắn vẫn muốn cưới Minh Nguyệt con gái Độc Cô gia làm vợ, điều này đích thực làm ta có chút cảm động. không còn cách nào khác, ta đành phải mặt dày mà đến đây thay môn sinh cầu hôn lần nữa. mong rằng hiền đệ tác thành mỹ sự.”
quả nhiên là vì chuyện của Minh Nguyệt, Độc Cô Hạo Nhiên trầm ngâm không nói. mồi của Trương Quân đã ném ở phía trước, hắn thật không muốn cự tuyệt ngay. Lúc này, Trương Quân bỗng nhiên thấy cửa phòng đối diện có bóng người thấp thoáng, có người đang nghe lén bọn họ nói chuyện. Trương Quân tâm niệm đột chuyên, hắn lập tức lại cười nói: “Ta cũng biết quý phủ hiện tại không thích hợp bàn hý sự, cho nên
hôn sự này chỉ cần hiền đệ nhận lời trước, định ra danh phận, nửa năm sau mới từ từ xem xét việc hôn sự, như vậy có được không?”
“Việc này...” Độc Cô Hạo Nhiên do dự một chút, nói: “Chuyện này hãy để cho ta suy nghĩ thêm hai ngày nữa. nhất định sẽ cho Trương thượng thư một câu trả lời rõ ràng.”
Người ở trước cửa nghe lén. chính là Bùi phu nhân, bà nghe việc này có hi vọng, vốn mừng thầm trong lòng, không ngờ trượng phu lại kéo dài, trong lòng bà không khỏi khẩn trương, bà muốn ra đi nhận lời, nhưng như vậy lại có vẻ vô lễ, đang lúc vô kế khả thi, thì thấy Trương Quân đứng lên cười nói: “Thôi được rồi! Ta sẽ chờ thêm hai ngày, việc để cứ và việc kết thân, hi vọng hiền đệ trả lời cùng lúc luôn thể, ta xin cáo từ trước.”
“Ha ha! Ta tiễn thượng thư một đoạn đường, Trương thượng thư, mời!”
Hai người hàn huyên đi ra phòng, dần dần đi xa.
“Lão gia. nghe nói Trương thượng thư có tới. Có phải là vì chuyện của Minh Nguyệt không?”
Độc Cô Hạo Nhiên mới vừa trở vào sân. phu nhân Bùi thị liền cười tủm tỉm ra đón, bà làm bộ như cái gì cũng không biết.
“Ừ! Trương thượng thư vì việc công mà đến.”
“Việc công? Thế không có nói hôn sự của Minh Nguyệt sao?” Ánh mắt Bùi phu nhân dần dần trở nên sắc bén hẳn lên.
“ừm! Hình như nói ra một chút.” Độc Cô Hạo Nhiên ậm ừ đáp qua loa.
“Như vậy kết luận là gì?”
“Ta nói phải suy nghĩ thêm hai ngày nữa.”
“Thế lão gia chuẩn bị suy nghĩ như thế đây?”
Bùi phu nhân cố aắng cho khẩu khí trở nên dịu dàng một chút, bà miễn cưỡng cười nói: “Lão gia. đừng trách thiếp thân hỏi quá nhiều như thế, hôn sự của Minh Nguyệt làm cho ta lo lắng mấy năm rồi, người làm mẫu thân như thiếp thân mà mặc kệ, thì có thể sẽ không còn ai lo cho nó nữa rồi.”
“Thôi được! Ta nhận lời là được rồi.”
Độc Cô Hạo Nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà ta chỉ có một yêu cầu. nàng nhất định phải khuyên phục Minh Nguyệt, chỉ cần con nó đồng ý, ta sẽ không có ý kiến.”
“Thôi được, nếu lão gia nhất định phải kiên trì suy nghĩ của con gái, thiếp thân sẽ đi nói chuyện với con nó đây.”
Vừa dứt lời. cửa sân xuất hiện một viên tiểu a hoàn, lễ phép thi lễ nói: “chủ mẫu nhà ta mời phu nhân qua bên đó ạ.”
Viên tiểu a hoàn này là a hoàn hầu hạ bên cạnh Trương phu nhân, vợ của Độc Cô Thích, tự nhiên chính là Trương phu nhân mời con dâu Bùi phu nhân qua đó. Bùi phu nhân và người má chồng này quan hệ không được tốt cho lắm, một là tuổi của hai bà xấp xi nhau.
Trương phu nhân so với bà chỉ lớn hơn có một tuổi, kế đó là chồng của Trương phu nhân chết không đến một năm đã tái giá với Độc Cô Thích, làm cho bà có chút coi thường, hơn nữa Trương phu nhân giả mà không đáng kính trọng, không có phong thái của trưởng bối, Nguyên Tiêu - Trung thu còn một mình chạy ra cùng những người trẻ tuổi nhảy múa. những điều đó đều làm cho người như Bùi phu nhân từ nhỏ lễ giáo cực nghiêm. xem thường bà.
Bùi phu nhân hừ một tiếng, vừa muốn từ chối. Độc Cô Hạo Nhiên lại nói: “Phu nhân, nàng hãy đi xem bà ấy đi! Phụ thân qua đời rồi, đả kích rất lớn đối với bà ấy, chúng ta là vãn bối cũng nên quan tâm bà ấy nhiều hơn.”
Bùi phu nhân liếc nhìn trượng phu một cái, bà cũng không muốn trượng phu chạy tới quan tâm người mẹ kế trẻ tuổi này, liền gật đầu nói: “Thôi được! Thiếp thân đi xem bà vậy.”
Bùi gia chiếm đất rất lớn, Trương phu nhân và Bùi phu nhân tuy rằng cùng ở nhà sau, nhưng giữa các tòa nhà của các bà có một vách tường cao ngăn cách nhau, phải đi qua hai cánh lần cửa mới có thể qua đó, Bùi phu nhân mang theo hai viên a hoàn từ từ đến gian nhà của Trương phu nhân, nhưng thấp thoáng nghe thấy tiếng cười của Trương phu nhân truyền đến: “Lần này ngươi đã đá trật rồi!”
Vòng qua một lùm trúc nhỏ, chỉ thấy Trương phu nhân áo tang đã cởi bỏ, đang cùng mấy viên a hoàn đá cầu. con gái Minh Châu của mình cũng ở trong đó, Bùi phu nhân mày mặt nhăn nhúm lại. trượng phu chết đi mới năm mươi ngày, bà liền cởi bỏ cả áo tang, còn trắng trợn đùa vui như thế nữa. thật là quá đáng quá rồi. Trượng phu còn nói bà kìm không được nỗi đau lòng, cha chồng mới vừa qua đời mấy ngày đó bà ấy không kìm được nỗi đau lòng thì không giả. nhưng hiện tại, bà nào có chút nào là vẻ của người chịu đả kích lớn đâu.
Bùi phu nhân đi lên trước, không vui mà trách cứ con gái: “Minh Châu, ai cho con cởi bỏ áo tang?”
Minh Châu không ngờ tới mẫu thân lại đến nhanh như vậy, sợ tới mức nàng vừa le đầu lưỡi, rụt rè nói: “Không phải đã nói rồi. bốn chín ngày là có thể cởi bỏ áo tang sao?” (bốn chín ngày = ba mươi sáu ngày, theo cách đếm ngày tính từ ngày đông chí trở đi. bắt đầu từ đông chí là “giao cừu” tức là nói là trời bắt đầu lạnh, mỗi chín ngày là một “cừu”, cái chín ngày đầu tiên gọi là “nhất cửu”, cái chín ngày thử hai gọi là “nhị cửu”, cứ suy diễn theo cách này, cho