Minh Nguyệt ở ngoài phòng. Bùi phu nhân toàn thân uể oải tựa người vào tường. khuôn mặt thấm đẫm giọt lệ hối hận. nếu như con gái ra đi từ đây, như vậy cả đời bà cũng sẽ không tha thử cho mình.
ở bên cạnh nàng. Độc Cô Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy vai của thê tử mình, thấp giọng an ủi bà: “Có lẽ không sao đâu. may mà Minh Châu phát hiện kịp thời..
“Lão gia. nếu Minh Nguyệt có điều gì không hay xảy ra. thiếp cũng không thiết sống nữa!”
Nói xong. Bùi phu nhân xoay đầu dựa vào vai của trượng phu. khóc thút thít không thành tiếng đứng dậy, Độc Cô Hạo Nhiên nắm lấy tay bà. âm thầm thở dài. hắn không ngờ rằng đứa con gái trước giờ yếu đuối ở lúc mấu chốt lại biểu hiện mãnh liệt đến vậy, thà chết không nghe theo, nếu ý chí của hắn kiên định một chút, cũng sẽ không phát hiện chuyện này.
Trương Quân chẳng qua là cho mình một sự mê hoặc không thấy bóng dáng, mà mình đã choáng ngợp rồi. làm hại cả con gái. Hừ! Tướng quốc, mình tài cán đức độ gì. có thể làm tướng quốc chứ?
vẫn là đầu óc của phụ thân sáng suốt. Độc Cô gia trước giờ đều là người theo phe thái tử. vì một tướng vị cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu mà phản bội thái tử. thì quả là ngu xuần biết bao! Cuối cùng hắn đã ra quyết định, vì con gái. cũng vì danh dự của Độc Cô gia. hắn tuyệt đối không nhận lời mối hôn sự này.
Cửa đã mở„ ngự y Lục Văn Sinh xách theo rương thuốc từ trong phòng đi ra. Độc Cô vội vàng đi tới. Bùi phu nhân vội nói: “Lục ngự y, con gái ta sao rồi?”
Lục Vãn Sinh gật đầu, nói: “Cũng may là phát hiện kịp thời, không có vấn đề gì nữa. chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dường vài ngày, chắc là sẽ không sao nữa. ài!”
Lục Văn Sinh trong lòng thở dài thườn thượt. Minh Nguyệt từ nhỏ đã là do hắn xem
bệnh, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế lại bị ép đến mức phải đi bước này, hai bậc làm phụ mẫu này thật...
“Lục ngự y, chúng ta qua bên này nói đi!”
Độc Cô Hạo Nhiên vội vàng mời Lục Vãn Sinh đến vách kế bên bàn bạc. Bùi phu nhân muốn vào xem con gái, nhưng khi đi tới cửa. bà do dự một chút, nhưng lại không có dũng khí đi vào.
Lúc này, một nha hoàn bước nhanh đến. thi lễ nói: “Phu nhân, tên Triệu Tự Minh kia đã đến. muốn cầu kiến phu nhân.”
Hừ! Thiếu chút nữa là đã hại chết con gái mình, hắn còn có mặt mũi đến nữa. Bùi phu nhân mật trầm xuống, bà định nói không gặp, nhưng suy nghĩ thoắt chuyền lại nói: “Hãy để hắn đợi một chút.”
Bà lại nhìn quanh: “Minh Châu đâu?”
“Nương, con ở trong này.”
Minh Châu từ bên ngoài chạy đến như một cơn gió, căm phẫn nói: “Tên họ Triệu kia lại tới nữa rồi phải không?”
“Suỵt!”
Bùi phu nhân suỵt nhỏ một tiếng: “Đừng làm ồn tỷ tỷ.”
“Vâng!”
Minh Châu vội rón rén đi lên, hồi hộp hỏi: “Nương, tỷ tỷ không sao chứ?”
“Cũng may. nhờ con đó!”
Bùi phu nhân vuốt ve đầu của cô con gái nhỏ, nước mắt lại lần nữa lăn tròn xuống má. Minh Châu vội dùng khăn tay lau nước mắt cho mẫu thân, nói: “Nương, nương đi đuổi khéo tên họ Triệu kia đi! Con sẽ chãm sóc tốt cho tỷ tỷ.”
“Thôi được!”
Bùi phu nhân cuối cùng cũng không có dũng khí đi gặp con gái. bèn thở dài nói: “Thay nương nói lại với tỷ tỷ con. nương và Triệu Tự Minh đã không có duyên phận này, nương sẽ không ép nó nữa.”
“ừm!” Minh Châu đẩy cửa ra. rón rén đi vào trong, trong phòng rất yên tĩnh. Minh Nguyệt đắp chăn nffủ trên siường. rèm đã buông xuống. nha hoàn thân tín của nàng Thu Lộ đang sửa sang lại bức rèm. thấy Minh Châu đi vào, nàng vội vàng thi lễ nói: “Nhị cô nương!”
“Thu Lộ, tỷ tỷ của ta thế nào rồi?”
Thu Lộ nhẹ nhàng gật đầu. nói nhỏ bên tai nàng: “Ngự y nói không sao.”
Minh Châu đi lên trước, vén rèm lên. thấy mắt của tỷ tỷ khẽ đóng lại, sắc mặt trắng bệch, vết hằn trên cổ vẫn còn đó, bất giác trong lòng thương tiếc, bèn ngồi xuống nắm lấy tay của tỷ tỷ cười nói: “tỷ tỷ, muội có một tin tốt.”
Đôi lông mày dài dài của Minh Nguyệt khẽ run lên. từ từ mở mắt ra. tiếng nói thấp nhẹ nói: “Minh Châu!”
Minh Châu vội vàng cúi người nói bên tai nàng: “Nương sẽ không ép tỷ phải gả cho tên Triệu Tự Minh nữa. nương kêu muội nói lại với tỷ.”
“Nương đâu?”
“Nương sợ tỷ hận nương, nương không dám tới gặp tỷ.”
Minh Nguyệt khẽ thở dài. nàng sao lại hận chính mẫu thân mình, nàng chỉ vào một túi hương ở đầu giường, thấp giọng nói: “Đưa nó cho tỷ.”
Minh Châu không hiểu lấy túi hương xuống, đưa cho tỷ tỷ, Minh Nguyệt từ từ lấy từ trong đó ra một miếng ngọc đẹp, nàng nhớ đến lời nói mà Lý Khánh An trước khi đi aửi đến nàng: ‘Tuyết sơn sinh Minh Nguyệt. thiên nhai cộng thừ thì.’ ( câu thơ cua nhà thơ đời Đường Trương cứu Linh viết rẳng: "Hải thượng sinh mình nguyêt, thiên nhai cộng thừ thỉ." Câu thơ này tam dich là: vầng trăng mpc ở bể khơi, cùng trong một lúc góc trời soi chung. Nhưng Lý Khánh An đổi thành: Tuyết sơn sinh Minh Nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. tạm dịch là: vầng trăng mọc trên núi tuyết, cùng trong một lúc góc trời soi chung)
Minh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc kia. thấp giọng ngâm nga: “Chàng giống như bàn thạch, thiếp hóa làm bồ vi, bồ vi dai như tơ, bàn thạch không chuyển dời.”
Bùi phu nhân bước đi thoãn thoắt đi về phía tiền viện, bà thật sự không tài nào hiểu được, với điều kiện tốt như Triệu Tư mình, thám hoa lang của khoa cử chính quy, danh môn đích tôn. môn sinh tướng quốc, tướng mạo lại tuấn tú phong lưu. Minh Nguyệt tại sao lại không để mắt tới hắn. khôngngờ lại lấy cái chết để cự tuyệt.
Bùi phu nhân cũng đã từng nghe nói qua một chút là tên Triệu Tư mình này nhân phẩm không tốt lắm. nhưng quá nhiều ưu điểm của Triệu Tư mình làm cho bà không để tâm lắm đến sự việc này, nhưng hôm nay trong lòng bà nảy sinh sự nghi hoặc, bà phải quan sát kỹ lường một chút, tên Triệu Tư mình này rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Trong lòng Triệu Tư mình thấp thỏm bất an ngồi trong phòng khách, ban nãy Trương thượng thư đặc biệt gọi hắn đi. nói với hắn lần hỏi hôn này rất có thể sẽ thành công, kêu hắn chuẩn bị đi cưới giai nhân.
Triệu Tư mình vô cùng mừng rỡ, hắn vốn dĩ đã không còn ôm hi vọng gì. không ngờ lại thời đến vận số xoay chuyển, hắn đã không còn kìm chế được sự kích động trong lòng. bèn chạy đi tìm Bùi phu nhân, hắn muốn từ chỗ Bùi phu nhân nhận được câu trả lời chính xác rõ ràng.
Triệu Tư mình gần một năm không lấy thê tử không phải là vì hắn si tình Minh Nguyệt, mà là hắn có một bí mật rất to lớn. hắn ở ba năm trước đã thành hôn rồi. thê tử ở quê nhà. là em họ từ nhỏ cùng lớn lên với hắn. nhưng từ khi hắn nhìn thấy Minh Nguyệt, hắn bỗng chốc sững sốt như nhìn thấy người trời, mấu chốt là Trương thượng thư cũng đồng ý giúp đỡ hắn. trợ hắn tác thành việc tốt này.
Nếu so ra thì. người cậu của hắn. cũng chính là trượng nhân (cha vợ) hắn chỉ là một chủ bộ (viên quan phụ giúp việc vãn thư) một huyện nhỏ, làm sao mà so sánh với thế lực của gia tộc Độc Cô, nếu hắn có thể lấy được trưởng nữ Độc Cô gia, điều này vô cùng có ích cho tiền đồ làm quan của hắn.
về phần thê tử của hắn. đến nay vẫn chưa hạ sinh con trai cho mình, chỉ sinh được một đứa con gái, điều này chính là cái cớ tốt nhất để thôi bỏ nàng, bí mật này Triệu Tư mình ngay cả Trương Quân cũng dấu đi. để che đậy bí mật này, hắn đã làm quan gần hai năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa đón thê tử vào kinh thành.
Lúc Triệu Tư mình đi vào nhà, cũng cảm thấy được sự không thân thiện của hạ nhân đối với mình, ngay cả trà cũng không có lấy một ly để uống, hắn biết đây nhất định là Minh Nguyệt không đồng ý, Minh Nguyệt thích Lý Khánh An, đây là việc mà hắn đã bụng sáng dạ tỏ từ lâu. vì điều này mà trong lòng hắn quả thật tức áận Minh Nguyệt.
Trước cửa truyền đến tiếng vòng vàng leng keng. Bùi phu nhân dưới sự hộ tống của mấy người nha hoàn đi vào trong nhà. Triệu Tư mình vội vàng luống cuống đứng lên thi lễ thật sâu: “Vãn bối tham kiến phu nhân!”
Nếu là trước đây, Bùi phu nhân nhìn thấy Triệu Tư mình, nhất định sẽ trong lòng thích thú, nhưng bây giờ bà cứ nhìn người này thì nhìn sao cũng không thoải mái, buổi chiều Trương thượng thư mới đến, lúc này mới có bao lâu đâu, mà hắn đã chạy tới, tại sao một chút chiều sâu tâm hồn cũng không có?
Bà quét mắt nhìn qua, bèn lạnh lùng nói: “Tại sao lại không dâng trà cho khách?”
Triệu Tự Minh cười gượng một tiếng, vội vàng nói: “Đa tạ phu nhân.”
Bùi phu nhân cũng không nói thêm ai; gật đầu nói: “Ngồi đi!”
Triệu Tự Minh vội vàng hai tay dâng một xấp tơ lụa thượng hạng cho Bùi phu nhân, cười xòa nói: “Đây là một chút tâm ý của vãn bối. xin phu nhân vui lòng nhận cho.”
Bùi phu nhân tiếp nhận tơ lụa. đặt ở một bên, sắc mặt hơi tốt hơn một chút, tên trẻ tuổi này coi như biết lễ, lúc này một nha hoàn bưng lên hai ly trà, Bùi phu nhân chỉ vào trà nói: “Triệu công tử. mời dùng trà!”
“Đa tạ!” Triệu Tự Minh nâng ly trà lên. tay hồi hộp đến phát run. hắn định mở miệng hỏi thăm, nhưng lại không có can đám đó5 hắn uống được một ngụm trà. nước trà bỏng đến mức lưỡi của hắn sắp nổi nhọt nước, hắn suýt nữa phun ra. nhưng lại cố aắng chịu đựng, trong lòng mở miệng chửi lớn. nhưng vẻ mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ đành nhịn một lát. từ từ nuốt nước trà xuống.
Bùi phu nhân trong lòng kỳ lạ. bà cũng đã uống một ngụm trà. cảm thấy trà rất tốt. bất giác kinh ngạc hỏi: “Triệu công tử không thích uống trà sao?”
“Không có! Lòng ta có chút hồi hộp.”
Triệu Tư mình đặt ly trà xuống, hắn đã không còn nhịn được, bèn hỏi: “Phu nhân, không biết việc mà Trương thượng thư nói hồi trưa, đã có kết luận chưa?”
Bùi phu nhân không nói năng gì. bà đang suy nghĩ đến một việc kỳ lạ mà bà vừa mới nghĩ đến. theo lý thì. Triệu Tư mình điều kiện tốt như vậy, đầu năm cầu hôn Độc Cô gia không thành công, hắn hoàn toàn có thể lấy một người con gái khác, nhưng việc đã cách gần một năm. hắn lại chạy đến hỏi hôn. nếu nói là hắn si tình lại không giống lắm. trong một năm nay, hắn chưa hề viếng cửa qua bao giờ.
Tại sao hắn lại không lấy thê tử? Nghi vấn này lởn vởn trong lòng Bùi phu nhân không đi. không lẽ là hắn ở chỗ khác lấy thê thiếp rồi. nhưng lại không hài lòng?
Bà trầm tư chốc lát. bèn thăm dò cười hỏi: “Ta dĩ nhiên là rất đồng ý rồi, nhưng lão gia nhà ta nghe nói ngươi đã đính hôn. vì vậy ngài cũng rất khó xử trong việc này.”
Triệu Tư mình giống như một chân bước hụt. lòng rơi xuống vực sâu vạn trượng, mình giấu kín như vậy, tại sao họ lại biết? Hắn trong lòng có quỷ, nên không nghe ra đó chỉ là lời thăm dò của Bùi phu nhân, bèn tưởng rằng họ đã điều tra ra gốc gác giấu kín của mình, hắn lắp bắp nói: “Phu nhân... xin yên tâm. dựa theo một trong những điều thất xuất, ta có thể thôi bỏ nàng, sẽ không có trở ngại gì.”
Bùi phu nhân đột nhiên biến sắc. thì ra là hắn đã lấy thê tử. trong lòng bà căm phẫn đến nói không ra lời, mình quả thật là bị mù quáng rồi, bà đứng dậy, phẫn nộ vung tay áo một cái: “Tiễn khách!”
Bà chẳng quay dầu lại. bước nhanh về phía nội trạch.
“Phu nhân!”
“Đem đồ của ngươi đi đi!”
...
Trời vừa rạng sáng. Lý Thục giống như một cơn gió xông vào đông cung, lòng hắn nóng như lửa đốt. đêm qua hắn vừa nhận được tin tức, Độc Cô Minh Nguyệt bị mẫu thân ép buộc, để cự tuyệt mối hôn sự với Triệu Tư mình, nàng đã treo cổ tự vẫn. tuy người cuối cùng cũng được cửu sống, nhưng Lý Thục trong lòng đau xót rấm rứt. hạng người nhân phẩm thấp kém như Triệu Tư mình làm sao mà xứng đáng với Minh Nguyệt, chỉ có mình mới có thể cửu Minh Nguyệt trong chốn nước lửa.
Hắn chạy nhanh đến thư phòng của phụ thân, thái tử Lý Hanh đang xem một cuốn sớ tấu. là sớ tấu Lý Khánh An đệ trình chính thức tiến công Toái Hiệp. Ngay từ đầu năm phụ hoàng đã ra quyết định thu phục Toái Hiệp, vì vậy Lý Khánh An không cần phải xin ý kiến thêm, chỉ cần trước khi công đánh thông báo cho triều biết một tiếng là được.
Từ mặt thời gian mà nói. quân Bắc Đình hẳn là đã xuất phát rồi, kết cục ra sao, quả thật khiến cho Lý Hanh vô cùng lo lắng, thu phục Toái Hiệp, thì Lý Khánh An có thể tranh được vinh quang cho hắn. đây tuyệt đối không thua kém trận chiến Nam Chiếu của Dương Quốc Trung, thậm chí còn hơn cả nó
nữa.
Lý Hanh rất rõ áp lực của Toái Hiệp đối với phụ hoàng, ba mươi năm trước, chính là phụ hoàng nhất thời nóng đầu lên. nhường đi Toái Hiệp cho người Tây Đột Quyết, bao năm qua. Toái Hiệp luôn là một nỗi canh cánh trong lòng của phụ hoàng, khi tuổi tác của người dần già đi. ngày đi gặp liệt tổ liệt tông cũng càng ngày càng gần. hắn làm sao giao phó với các vị tiên đế đây?
Còn việc Dương Quốc Trung vào tướng, hắn cũng phải dốc toàn sức ra ngăn càn, phụ hoàng sủng tín Dương gia, triều cương đã bị làm cho chướng khí mù mịt, bây giờ dân chợ cô mà lại làm được Binh bộ Thượng thư, nếu cứ loạn mãi như thế, Đại Đường sẽ bệnh đến mức nguy kịch thôi.
Lý Hanh cũng nhìn ra phụ hoàng muốn dùng Dương Quốc Trung thay thế Lý Lâm Phủ, hắn và Dương Quốc Trung đã có thể như nước với lửa, một khi Dương Quốc Trung nắm quyền, phía trong có quý phi góp gió, chức thái tử này của hắn còn giữ được nữa không? Lý Hanh đã ra quyết tâm, hôm nay cho dù thế nào cũng phải khuyên tinh phụ hoàng.
Ngay lúc Lý Hanh cân nhắc việc nên khuyên phụ hoàng thế nào, con trai Lý Thục lại chạy vào, thở hổn hển nói: “Phụ hoàng, hài nhi có chuyện nhờ người.”
Lý Hanh thấy con trai chạy đến mồ hôi đầm đìa, không khỏi chau mày nói: “Hài nhi ta tại sao lại thất thố như vậy?”
“Phụ vương, hài nhi nóng vội, cho nên có chút thất thố, xin phụ vương thứ tội.”
“Chuyện gì thế?”
“Là như thế này!” Lý Thục có chút ấp úng nói: “Hài nhi muốn cưới trưởng nữ của Độc Cô gia Minh Nguyệt làm trắc phi, muốn khân xin phụ hoàng nhắc với hoàng thái tổ một chút về việc này.”
Lý Hanh nở nụ cười ôn hòa: “Hài nhi ta đã để mất tới Độc Cô Minh Nguyệt rồi à?”
“Đúng vậy, phụ vương, hôm qua Trương thượng thư đi Độc Cô gia vì môn sinh Triệu Tự Minh hỏi hôn. Minh Nguyệt không chịu, bất ngờ lấy chết đấu tranh, hài nhi trong lòng không đang tâm, nguyện lấy Minh Nguyệt làm phi.”
“Trương Quân!” Lý Hanh âm thâm giựt mình. Độc Cô gia là người của mình cơ mà. hắn thoất nghĩ đã hiểu rõ dụng ý thật sự của Trương Quân. Trương Quân e là không chỉ hỏi hôn đơn giàn như vậy, hắn là muốn bất Độc Cô gia trở thành thế lực của hắn. hẳn