Tại Khánh vương phủ ở Trường An, từ sau khi thái tử Lý Hanh bị phế. Khánh vương Lý Tông liền giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, chiêu hiền quán vốn gần như đã đóng cửa hẳn lại lần nữa mở cửa và khuếch trương rộng ra, hắn chiêu hiền đãi sĩ, quan tâm yêu mến người già kẻ cô thế, hắn thích làm việc tốt giúp đở người khác, siêng mở thêm trường học, làm hai mươi mấy ngày hiền vương, hắn liền khẩn cấp tìm người phổ thành dân ca thiếu nhi.
“Đại Đường đại, giang sơn quảng, đông cung trống vắng tìm trưởng vương, mộc tứ lý (trong tiếng Hán chữ mộc ghép với chữ từ thành chữ Lý), tây hải ngọc, con cháu thịnh vượng dựa vào bản tông.”
Bài dân ca thiếu nhi này ngầm chỉ Khánh vương Lý Tông, hắn lại tìm một đạo sĩ dơ dấy, hứa sẽ trọng thưởng, kêu tên đạo sĩ đem bài ca này truyền khắp Trường An, nhưng Lý Tông lại không biết, tên quản gia phụ trách cai quản điền sản cho hắn, theo thói quen mà ở trước Cốc Thục của Tống Châu khoanh hai vạn mẫu ruộng loại tốt, không ngờ lại gây họa tầy trời đến cho hắn.
Buồi chiều hôm đó, ngự sử trung thừa Tống Hồn vội vàng đi vào Khánh vương phủ, đem đến cho hắn tin tức đủ làm hắn trí mạng, Hà Nam đạo Quan sát sứ Lý Khánh An và Tống Châu thái thú Thôi Liêm liên hợp dâng sớ, buộc tội hắn Khánh vương ở Cốc Thục huyện Tống Châu đoạt đất đai hai vạn mẫu.
vận dụng tư hình, bức dân tạo phản, chứng cớ vô cùng xác thực, hiện đã bắt được năm trăm ba mươi gia đinh có võ trang từ các trang viên của Khánh vương điều tới, Lý Khánh An ở trong tấu chương còn đồng thời buộc tội Khánh vương có hiềm nghi nắm binh riêng tạo phản.
Lý Tông bị tin tức đột nhiên tới này đả kích đến ngây cả người, chuyện này hắn một chút cũng hay không biết, hắn chỉ là để cho đại quản gia giúp hắn lưu ý xem có đất đai giá rẻ không mà thôi, lại không nghĩ rằng tên đại quản gia không biết chừng mực này lại ở vào thời điếm này gây ra họa tầy trời cho hắn, mà còn bị Lý Khánh An bắt được quả tang.
“Tống trung thừa, chuyện... chuyện này ta không biết tí nào cả, bây giờ phải làm sao đây?”
“Điện hạ, hiện tại tấu chương buộc tội của Lý Khánh An đã đến ngự sử đài, trễ nhất là ngày mai sẽ phải giao lên cho Thánh Thượng, tình thế nguy cấp, điện hạ mau nghĩ biện pháp giải nguy đi!”
“Ngày mai!”
Lý Tông cả kinh đến toàn thân run bần bật, hắn nắm lấy Tống Hồn, năn nỉ nói: “Tống trung thừa, ngươi có thể giữ lại tấu chương hay không, ngàn vạn lần không được đưa vào trong cung, khẩn cầu ngươi giúp ta chuyện này đi!”
Tống Hồn lắc đầu thở dài: “Tỳ chức nếu có thể giữ lại được, tỳ chức hiện tại liền đem tấu chương tới cho ngài rồi, Lý Khánh An là ngự sử đại phu, tấu chương phải đưa trực tiếp cho Thánh Thượng, theo lý, tỳ chức cũng không có quyền xem xét, tỳ chức cũng phạm quy mà vụng trộm lấy ra nhìn lén qua, Điện hạ, việc này tỳ chức thật sự không giúp được cho ngài, bây giờ còn có thời gian nửa ngày, tự điện hạ hãy nghĩ cách đi!”
Lúc này, Lý cầu bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tống trung thừa, ta nghe nói Lý Khánh An hôm trước cũng đồng thời buộc tội Thôi Kiều, hiện tại có kết quả xử lý chưa?”
“Tạm thời thì chưa có, nhưng tỳ chức nghe nói Thánh Thượng rất tức giận, ngay đêm đó đã triệu Dương Quốc Trung vào cung mắng cho một trận, chắc là Thôi Kiều lần này dữ nhiều lành ít rồi.”
Tống Hồn thở dài một hơi lại nói: “Lần này Lý Khánh An liên tục nổi đóa, rõ ràng là nhằm vào Dương tướng quốc và Khánh vương điện hạ, Lý Lâm Phủ và Trương Quân dâng sơ đau lòng nói về tệ nạn chiếm đất đai, rõ ràng có ý lợi dụng người khác gặp nạn để ra tay, tỳ chức kiến nghị điện hạ mau cùng Dương tướng quốc thương nghị đối sách, không nên tự mà giải quyết lấy, bị Lý Khánh An tiêu diệt từng người một.”
“Lý Khánh An!” Lý Tông hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định phải phái người giết tên giặc này!”
Lý Cầu bên cạnh kinh hãi, vội vàng chặn lại nói: “Phụ vương ngàn vạn lần không thể làm như thế! Lần trước Lý Khánh An ở Biện Châu bị ám sát, Thánh Thượng liền hoài nghi do phụ vương gây nên, tuy rằng việc này cuối cùng chứng cớ không đủ.
không giải quyết được gì, Nhưng Thánh Thượng đã sinh lòng nghi ngờ với phụ vương rồi, nếu phụ vương lại phái người đi ám sát hắn nữa, bèn có tội danh thật sự, thế chẳng phải là lợi cho kẻ đã vu oan giá họa sau lưng sao, hiện tại phụ vương tuyệt đối không được bồng bột.”
“Vậy con nói nên làm cái gì bây giờ?”
Khánh vương gấp đến độ mặt đầy mồ hôi lạnh, nói: “Lần trước việc Lý Khánh An bị ám sát là có người có ý giá họa, bị phụ hoàng mắng cho một trận, hiện giờ đại án đất đại lại dấy lên, ngôi vị đông cung này thế là đã thể toi đời rồi.”
Lý Cầu trầm tư lát sau, liền khom người thi lễ nói với Tống Hồn: “Đa tạ Tống trung thừa báo tin, xin trung thừa bất luận như thế nào hãy đem tấu chương của Lý Khánh An níu kéo lại cho đến ngày mai, phụ tử chúng tôi tất sẽ hậu tạ!”
Tống Hồn biết phụ tử bọn họ có chuyện cần thương lượng không tiện để cho mình biết, liền chắp tay nói: “Có thể cống hiến sức lực cho điện hạ là vinh hạnh của tỳ chức, hy vọng điện hạ có thể nghĩ ra thượng sách, gặp dữ hóa lành, tỳ chức sẽ hết sức tương trợ!”
Nói xong, hắn liền cáo từ mà đi, Lý cầu tiễn hắn ra tận đến cửa phủ, mới trở lại thư phòng, Lý Tông liền gấp không chịu nổi mà hỏi hắn: “Con ta có phải là đã có thượng sách chăng?”
“Phụ thân không nên gấp gáp, mời ngồi xuống nói sau.”
Dù cho Lý Tông lòng nóng như lừa đốt, nhưng sự bình tĩnh của đứa con trai làm cho hắn không thể không kìm xuống sự nóng ruột trong lòng, ngồi xuống, Lý cầu thở dài nói: “Đầu tiên phụ thân phải hiểu được Lý Khánh An vì cái gì mà lại xử mạnh tay như vậy, hắn làm như vậy với mục đích là gì?”
Lý Tông oán hận nói: “Ta không rõ hắn tại sao lại làm như vậy, phe thái tử đã bị diệt, hắn làm như vậy còn có ý nghĩa gì? Trả thù chúng ta sao?”
Lý Cầu lắc đầu: “Đây chính điều con muốn nói, phe thái tử nhìn như đã bị tẩy trừ, trên thực tế vẫn còn rất nhiều người đồng tình với thái tử, nhất là thế gia và hoàng tộc, căn cứ những điều con nghe nói, gần như tất cả mọi người đều cho rằng thái tử bị phế một cách oan ức, nói đến sử dụng thuật bùa chú thì thực gượng ép.
Cũng chính bởi vì có rất nhiều người đồng tình với thái tử, cho nên Lý Khánh An mới đột nhiên chơi chiêu hồi mã thương, kiếm chỉ sang Dương Quốc Trung và phụ vương, như vậy, hắn bèn trở thành anh hùng của phe thái tử, trở thành lãnh tụ của phe thái tử, ở trong triều rất được lòng người, ở chốn dân gian được tán thường rộng rãi, một mũi tên bắn hai nhạn, đây chính là mục đích của hắn, phụ vương hiểu chưa?”
Lý Tông suýt tí nghẹn thở, qua sự giải thích của đứa con trai, hắn mới chợt bừng tinh, thì ra Lý Khánh An lại có lắm mưu tính như vậy.
“Nhưng mà, cái đó và việc giải quyết nguy cơ của ta có quan hệ gì chứ?”
“Rất có quan hệ!”
Lý Cầu cười nói: “Phụ vương, nếu con có thể nghĩ đến điểm này, Thánh Thượng sao lại không thể nghĩ đến được chứ? ông lại để cho Lý Khánh An thực hiện như ý muốn được sao? Sẽ không, tấu chương buộc tội Thôi Kiều là hôm trước được đưa vào cung, Thánh Thượng rất tức giận, nhưng cho tới hôm nay còn chưa có xử lý, phụ vương không cảm thấy kỳ quái sao?”
Lý Tông ngưng thần suy nghĩ, quả thật là như thế này, nếu phụ hoàng đã tức giận, thì sẽ lập tức xử phạt Thôi Kiều, nhưng đến bây giờ còn chưa có tin tức, quả thật kỳ quái, hắn vội vàng hỏi: “Đó là vì sao?”
“Con đang suy nghĩ, có lẽ Thánh Thượng đã cảm thấy được thân vương cũng sẽ có vấn đề xảy ra, cho nên ông đang đợi, xem bên nặng bên nhẹ thế nào, sau đó mới quyết định xử phạt ai.”
“Ý của con là nói, phụ hoàng sẽ từ trong hai người: ta và Thôi Kiều chọn ra một người đề xử phạt sao?”
“Đúng vậy!” Lý cầu gật gật đầu: “Nhất định là như vậy, phe thái tử mới bị diệt, Thánh Thượng tuyệt không để cho Lý Khánh An phản kích quá mức mãnh liệt, nhưng không xử phạt lại khó mà giao phó với dân chúng, cho nên ông đang chờ đợi, hiện tại vấn đề của phụ vương đã đưa ra rồi, sẽ thành kết quả hai chọn một.”
“Vậy con nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Con cho rằng phụ vương nên thực hiện song song cùng lúc, một là nghiêm khắc xử phạt đại quản gia, thậm chí xử tử hắn, lập tức phái người đến Tống Châu trả đất đai giải quyết hậu quả, còn phải giống như Đệ vương, ở Tống Châu cửu trợ thiên tai một cách quy mô, phải giảm sự ảnh hưởng xuống một cách đáng kể.
Sau đó phụ vương nhất định phải vào cung thỉnh tội với phụ hoàng trước khi tấu chương đến tay Thánh Thượng, tiếp theo chính là không ngại ở phía sau đánh Thôi Kiều một nhát, để cho các tội trạng của hắn cùng một lúc bị phát hiện.”
Lý Tông thật sự có điểm bội phục chính đứa con trai của mình, suy tính vấn đề đến không còn kẽ hở, đem một việc nguy cấp như vậy mà hóa giải một cách nhẹ nhàng, tâm trạng của Lý Tông lập tức được thả lỏng, hắn lại hỏi: “Thế không biết Thôi Kiều còn có quả tang nào có thể bắt được nữa?”
Lý Cầu mỉm cười nói: “Phụ vương đã quên sao? Thôi Kiều trước khi thăng làm tướng quốc, đã từng có tội danh sắm nhà chứa người đẹp còn chưa bị hủy bỏ đâu!”
...
Tống Hồn từ trong Khánh vương phủ đi ra, lại vội đi tìm Dương Quốc Trung, hắn là tâm phúc của Dương Quốc Trung, nhưng cũng có một chút ý riêng, bởi vậy mới báo với Khánh vương trước, rồi mới tìm Dương Quốc Trung, triều phòng của Dương Quốc Trung không ở Đại Mình cung, mà ở lại bộ trong hoàng thành, theo lý, lại bộ thượng thư cũng không hỏi tường tận đến các việc trong lại bộ, chỉ hỏi đến những sự kiện trọng đại của lại bộ mà thôi, phần nhiều vẫn là tham gia giải quyết quốc sự.
Nhưng tên lại bộ thượng thư Dương Quốc Trung này lại không giống người ta, hắn bất luận chuyện lớn việc nhỏ, mọi thứ đều phải hỏi đến, Nhỏ đến chuyện thăng chức huyện úy, lớn đến điều động thượng thư, đều phải được hắn xem qua hoặc phê chuẩn sau đó mới có thể chấp hành, hắn nghiễm nhiên chiếm đoạt quyền lực lại bộ thị lang, đồng dạng, ở binh bộ cũng như vậy, việc lớn việc nhỏ đều do hắn ôm đồm cả, đây là phong cách của hắn, nói dễ nghe thì là chuyện gì cũng đích thân làm lấy, mà nói khó nghe một chút là giữ quyền không nhà.
Nhưng mà mấy ngày nay là những ngày rất khó nuốt của Dương Quốc Trung, một trong những cách tay đắc lực của hắn, lễ bộ thượng thư Thôi Kiều gặp phiền toái lớn, bị Lý Khánh An buộc tội dung túng người nhà xâm chiếm đất đai, chứng cớ vô cùng xác thực, thậm chí ngay cả lá thư do Thôi Kiều tự tay viết cũng bị lấy được, Thánh Thượng dưới cơn thịnh nộ triệu hắn vào cung mắng cho một trận, phạt hắn trong vòng 3 ngày phải đưa ra phương án xử trí Thôi Kiều.
Thánh Thượng rõ ràng đẩy chuyện phiền toái cho hắn, để cho hắn đến xử lý chuyện này, hắn làm sao mà xử lý đây? Bãi miễn Thôi Kiều, làm sao mà có chuyện đó được, bãi miễn Thôi Kiều cũng như chặt đi một tay của hắn Dương Quốc Trung, hắn không có quyết tâm của tráng sĩ chật tay này.
Dương Quốc Trung khổ sở suy nghĩ cà một đêm, cuối cùng dưới sự nhắc khéo của binh bộ thị lang Lệnh Hồ Phi, nguyên là quân sư trước đây của hắn, rốt cục nghĩ ra một kế sách, biến Thôi Kiều làm lễ bộ thị lang, phạt người nhà của hắn trả lại toàn bộ đất đai đã chiếm đoạt, phạt bổng lộc ba năm, cũng thêm phạt ba vạn thạch gạo dùng cho việc cứu trợ nạn thiên tai, nhưng bảo lưu lại chức đồng trung thư môn hạ bình chưởng sự của Thôi Kiều, đây là sách lược của Lệnh Hồ Phi, dùng hình thức xử phạt kinh tế
khác thường này thay thế cho việc xử phạt chức vụ, nhìn như nghiêm khắc, lại tránh nặng tìm nhẹ, quan trọng là bảo lưu lại chức tướng quốc, lại có thể để cho Thánh Thượng có cớ mà giao phó với người trong thiên hạ, đây có thể nói là phương án xứ trí khéo léo nhất.
Nhưng tin tức mà Tống Hồn mang đến lại xáo trộn hết thảy mọi việc, Lý Khánh An lại buộc tội Khánh vương nữa, cũng có bằng chứng vô cùng xác thực, nói cách khác là Thôi Kiều và Khánh vương trở thành anh em gặp nạn, chí ít Dương Quốc Trung cho là như vậy, luật pháp không trách tất cả, Lý Long Cơ sẽ không phạt đứa con trai của chinh mình, mà như vậy nếu phạt nặng Thôi Kiều hiển nhiên sẽ không hợp lý.
Lý Long Cơ vì bảo vệ đứa con trai của mình, tự nhiên sẽ không phạt nặng Thôi Kiều, hắn cảm thấy phương án xử phạt của mình đối với Thôi Kiều có chút nặng rồi, hắn lập tức sửa lại hình phạt của Thôi Kiều, vẫn giữ lại chức lễ bộ thượng thư cho hắn, chỉ là đem chức quan nhỏ chính tam phẩm kim tử quang lộc đại phu gián xuống ngân thanh quang lộc đại phu từ tam phẩm, đồng thời miễn đi chức kiêm nhiệm thái tử hữu thứ tử.
Thật ra cách nghĩ của Dương Quốc Trung cũng không phải không có đạo lý, thái độ của Lý Long Cơ đối với việc chiếm đoạt đất đai cho tới bây giờ cũng đều là giơ cao đánh khẽ cả. vài lần hạ chiếu nghiêm cấm việc chiếm đoạt đất đai, nhưng không có một phương án thực sự thực thi việc này đến nơi đến chốn cả, cuối cùng đành phải thừa nhận hiện trạng các nhà quyền quý chiếm đoạt đất đai, chỉ khẩn cầu các nhà quyền quý về sau đừng tái diễn nạn chiếm đất mà thôi.
Dưới lối suy nghĩ xem trọng lợi ích xem nhẹ xử phạt này, các quyền quý Trường An người nào không liều mạng mở rộng trang viên, vớt chiếm đất đai, hiện tại Thôi Kiều và Khánh vương bị buộc tội, mặc dù có nhân tố của phe thái tử trả đũa. nhưng Lý Long Cơ thật sự sẽ vì chuyện chiếm đất mà xử phạt bọn họ sao?
Do có Khánh vương bị lôi ra, Dương Quốc Trung liền xem nhẹ chuyện này, hắn cho rằng không cần phải vì việc này mà trả giá quá nhiều, Lúc trời chạng vạng tối, Dương Quốc Trung đem ý kiến về việc xử trí Thôi Kiều đưa vào trong cung.
Hơn một tháng nay Lý Lâm Phủ biểu hiện có vẻ khiêm tốn, sau khi lại bộ thượng thư và lại bộ thị lang bị Dương Quốc Trung cướp đi, quyền lực của hắn đã gặp phải một sự kiềm chế rất lớn, hơn nữa hắn nhiều năm lao lực mệt nhọc tích tụ lại, bỗng nhiên tâm trạng kém đi, dẫn đến một trận bạo bệnh bộc phát, nằm liệt trên giường suốt hai mươi ngày, sau khi lành bệnh làm việc lại, cả người gầy gò hẳn đi, tuy rằng chịu sự đả kích rất lớn.
Nhưng toan tính dày dạn như Lý Lâm Phủ cũng không vì vậy mà chán ngán thất vọng, hắn một mặt củng cố phạm vi thế lực của mình, không cho Dương Quốc Trung xâm phạm tới nữa, đồng thời hắn kiềm chế chịu đựng, chờ đợi cơ hội phản kích.
Hiện tại cơ hội tới rồi, Lý Khánh An từ Tống Châu đưa tới tấu chương buộc tội giống như cơn mưa đúng lúc làm cho Lý Lâm Phủ vui mừng vô cùng, hắn trước tiên bèn từ chỗ Vương Củng có được toàn bộ nội dung tấu chương của Lý Khánh An, một cái là Thôi Kiều, một