Tháng bảy, chính là mùa nóng nhất của cả năm Thổ Hỏa La, hơi nóng giống như lửa trào tóe đất, tựa nướng quay mọi thứ của đất mẹ, nhưng Nguyệt Thị đô đốc phủ vương thành A Hoãn thành lân cận, một trận chiến sôi sục khốc liệt đang khai hỏa trên bãi sa mạc mênh mông.
Bảy nghìn Đại Đường An Tây kỵ binh vung mạnh chiến đao, cờ lớn tung bay, ánh đao lóe sáng, đuối theo mấy nghìn tàn binh Nguyệt Thị bại trận chạy trốn, tên như mưa dày, bao phủ đất trời truy sát bại quân, vô số người thảm kêu ngã nhào xuống ngựa, tiếng kêu la khiếp sợ, tiếng cầu xin tha mạng, bị tiếng vó ngựa đùng đùng che lấp hết, một binh sĩ Nguyệt Thị giơ cao hai tay, quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, một viên hiệu úy quân Đường phóng như bay đến, tiếng thét như sấm, nghiêng người vung đao ngang chém xuống, chiến đao bủa vào vai của binh sĩ, vô tình chặt đứt đầu người của binh sĩ Nguyệt Thị, lấy đầu người cột trên ngựa rít gió mà qua, lại đi săn giết tiếp mục tiêu kế tiếp.
Đây là sự khai hỏa trận chiến Thổ Hỏa La của Cao Tiên Chi, từ tấn công Khiết Sư quốc trở về, Cao Tiên Chi ở Thạch Hãn Na đóng binh nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ, cuối Cùng ở hạ tuần tháng sáu nhận được phê chuẩn của triều đình xuất binh Thổ Hỏa La.
Đồng thời nhận được tin nhậm mệnh hắn kiêm nhiệm Bắc Đình tiết độ sứ, Cao Tiên Chi vô cùng hưng phấn, lập tức chỉ lệnh Phong Thưởng Thanh kéo đến Bấc Đình tiếp nhận quân đội, chỉnh đốn ngay tại đó, để củng cố sự khống chế đối với quân Bắc Đình, còn phó tướng Lý Tự Nghiệp kiến nghị điều quân Bắc Đình phòng thủ Toái Hiệp, nhưng bị Cao Tiên Chi bác bỏ, vừa mới lấy được một toán quân đội.
việc cần kíp trước mắt tuyệt đối không phải là sử dụng nó, mà là phải khống chế nó thật chặt trong tay, chỉ có biến toán quân đội này làm của mình, mới có thể sử dụng nó một cách đầu xuôi đuôi lọt, vì vậy, việc quét sạch những kẻ theo phe Lý Khánh An đã trở thành nội dung quan trọng nhất trong chỉ lệnh mà Cao Tiên Chi đưa cho Phong Thường Thanh.
Cao Tiên Chi vì đánh trận Thổ Hỏa La cũng đã thực hiện một sự bố trí rất chu toàn, bao gồm việc tăng quân Tiểu Bột Luật Thiên Bảo Quy Nhơn quân, đồng thời để lại ba nghìn quân mã trấn thủ Khiết Sư quốc đô thành Bạt La Vật La Bố La thành, đồng thời phái ba nghìn quân trấn giữ đoạn phía đông Hộ Mật đạo, bố trí trọng binh đề phòng quân Thổ Phồn từ phía sau tập kích quân Đường.
Trong lúc đợi mệnh lệnh của triều đình, hắn lại phái ra đông đảo các thảm báo đi dò thám binh lực của chư quốc Thổ Hỏa La, hắn phát hiện quân Đại Thực do nội chiến đã rút khỏi Thổ Hỏa La, chư quốc Thổ Hỏa La binh lực tuy nhiều, nhưng sức chiến đấu lại kém xa quân Đường.
Cao Tiên Chi tuy chỉ mang theo tám nghìn quân An Tây, nhưng không hề để tâm một chút nào đến người Nguyệt Thị nhát gan vô dụng, trang bị lạc hậu, mấy năm nay hắn càn quét Thổ Hỏa La, có trận chiến nào mà không một trận đánh gục quân địch, hắn Cao Tiên Chi biệt hiệu là vua miền núi, làm sao mà không trăm trận trăm thắng được?
Điều mà Cao Tiên Chi lo lắng duy nhất chính là vùng đất phía nam Thổ Hỏa La, người bản địa gọi là Bàng Già Phổ (Punjabi) và Tín Đức (Sin), sớm ở mấy chục năm trước, quân Đại Thực đã công chiếm vùng đất này, nếu như hắn tấn công Thổ Hỏa La quy mô lớn, quân Đại Thực của hai vùng đất này có thể sẽ có phản ứng gì không? Nhưng theo tin do mấy thương nhân đem đến, đã xóa bỏ đi lo âu của hắn.
Sau khi nội chiến Đại Thực bùng nổ, tuyệt đại bộ phận quân Đại Thực của Bàng Già Phổ và Tín Đức đã bị điều về phương tây, mấy nghìn người còn sót lại là phải phòng bị người bản địa tạo phản, cơ bản là không còn sức bắc tiến can thiệp trận chiến Thổ Hỏa La của quân Đường.
Cao Tiên Chi hoàn toàn yên tâm rồi, Thổ Phồn bị khóa chặt ở cao nguyên không thể tây tiến, Đại Thực nội chiến không còn rảnh bận tâm đến phương đông, vậy thì Thổ Hỏa La chính là thiên hạ của hắn Cao Tiên Chi rồi.
“Đại soái, quân Nguyệt Thị thảm bại, trong thành A Hoãn quân trấn giữ đã không đủ một ngàn!” Một viên Xích hầu Hiệu úy mang đến một tin tức làm phấn chấn lòng người nhất.
“Làm tốt lắm!”
Cao Tiên Chi ngóng nhìn Nguyệt Thị đô thành đen kịt ở phía xa, hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, binh sĩ công vào A Hoãn thành, nghi phép ba ngày!”
Tin tức truyền ra, quân Đường tiếng hoan hô sấm dậy, sĩ khí phấn chấn hẳn lên, ai nấy đều phấn đấu quên mình hướng A Hoãn thành chạy như điên mà đi, lúc này, phó tướng Lý Tử Nghiệp kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Đại soái không thể được, Thổ Hỏa La tiểu quốc rất nhiều, đa số đồng tông với Nguyệt Thị, nếu chúng ta dung túng binh sĩ cướp bóc, chi sợ sẽ kích dậy sự đồng lòng cùng chung mối thù của Thổ Hỏa La chư quốc, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của quân ta.”
Cao Lực Sĩ cười ngạo nghễ: “Đạo lý này làm sao ta lại không biết, nhưng ngươi chi biết một, mà không rõ hai, nếu có quân Đại Thực làm hậu thuẫn, có lẽ bọn họ còn có lòng kháng cự, nhưng người Đại Thực nội chiến tự lo cho mình còn không xong, Thổ Hỏa La chư quốc bèn trở thành chim sợ cung nỏ, một trận chiến đã thất bại, còn nói chi đến việc đồng lòng cùng chung mối thù?
Trước kia Đại Đường ta quá trấn an bọn họ, đưa tiền đưa thưỏng, lại phong họ làm cao quan, nhưng kết quả thì sao? Người Đại Thực vừa tới, đồng loạt bỏ giáp đầu hàng, tôn thờ Đại Thực làm chủ mới, đâu còn nhớ đến nửa phần ân đức của Đại Đường, lần này ta chính là muốn giết bọn họ một cái thật đau, đê bọn họ mãi mãi không dám phản bội Đại Đường nữa.”
“Nhưng mà Câu Mật quốc vương cũng từng cầu viện Đại Đường, khẩn cầu Đại Đường xuất binh cứu Thổ Hỏa La, Thổ Hỏa La rất nhiều tiểu quốc, bọn họ không có sức kháng cự Đại Thực, mới bị ép đầu hàng, chúng ta là đến cứu bọn họ trong nước lửa, làm sao có thể làm trái đi lẽ này, đại soái, xin suy xét lại!”
“Ngươi không cần nói thêm nữa!” Cao Tiên Chi làm gián đoạn sự khổ tâm khuyên nhủ của Lý Từ Nghiệp, mặt trầm xuống nói: “Ta tự khắc sẽ đối đãi khác nhau, kẻ có lòng hướng về Đại Đường, sẽ được sống, ké hướng về Đại Thực, sẽ diệt đi!”
Hắn dùng roi ngựa chỉ vào binh sĩ quân Đường đang phấn khích phóng nhanh lại nói: “Ngươi cũng đã thấy rồi, nếu không dung túng binh sĩ cướp bóc, nếu không cho các binh sĩ ích lợi, làm sao kích dậy sĩ khí của bọn họ, ta dẫn binh nhiều năm, đạo dùng binh hiểu rõ hơn ngươi nhiều, Lý tướng quân, ngươi không phải nói nhiều, chỉ việc nghe theo lệnh ta hành sự.”
Lý Tự Nghiệp thấy Cao Tiên Chi khăng khăng cố chấp, chỉ đành âm thầm thở dài, không dám nhiều lòi nữa, vào giữa trưa, quân Đường đã công phá A Hoãn thành, bảy nghìn quân Đường ùa vào như ong vỡ tổ, mặc sức cướp phá trong thành, trong thành ánh lửa ngút trời, cư dân tiếng khóc la inh ỏi, quốc vương Na Ba La bỏ mặc thê nữ, cuống cuồng trốn chạy sang phía tây, khi quân Đường công phá hoàng cung, A Hoãn thành đã lâm vào trong cảnh mưa gió thê thám.
...
Lúc trời chạng vạng tối, Đội ngũ quân Đường áp giải quân nhu vật tư hậu cần cũng tới rồi, trong đội ngũ, Cao Vụ một thân khôi giáp hưng phấn dị thường, thỉnh thoàng hỏi Sơ Lặc binh mã sứ Triệu Sùng Thư nói: “Triệu thúc thúc, khi nào thì mới có thể chạm mặt với quân địch, con đã chờ không kịp rồi.”
Trong lòng Triệu Sùng Thứ âm thầm cười khổ không thôi, bởi vì Lý Khánh An bị bắt, đại soái sợ đứa con gái bảo bối chạy tới kinh thành gây sự, mới lệnh cho mình đem nàng cùng đi, để vỗ về nàng, còn đặc biệt phong cho nàng chức hiệu úy, làm sao có thể thật sự đề cho nàng ra trận đánh giặc, hắn thấy Cao Vụ rất nghiêm trang, đao tiễn chuẩn bị đầy đủ, một bộ dạng lúc nào cũng sẵn sàng ra trận tác