Các nữ nhân càng chạy càng gần. đã có thể thấy bọn họ đang phất vẫy đôi tay, tỏ ý với quân Đường mình không có vũ khí. những phụ nữ này đa số là vì chạy trốn bán mạng, các nàng sinh sống ở Tát Bì Trạch, ngày thường chỉ biết vắt sửa chăn dê, hầu hạ nam nhân, chưa từng có thứ thách trải nghiệm chiến tranh như hôm nay, cũng chẳng hề giống như bây giờ vậy, lại gần kề với cái chết đến thế, các nàng lại càng không biết mình đã trở thành con cừu chịu tội thay của Thổ Phồn chủ soái Thượng Tức Đông Tán. bọn họ càng chạy càng gần. cách quân Đường đã không đến trăm bước, bước vào tầm ngắm sát thương của nỏ tiễn, lúc này một số mục dân phía đằng sau đã có chút ý thức được nguy hiểm rồi, bọn họ bắt đầu ngừng bước chân chuẩn bị quay đầu lại chạy trốn, nhưng bị quân Thổ Phồn hung tàn dùng trường kiếm uy hiếp phải tiếp tục tiến lên. trong đội ngũ quân Thổ Phồn. Thượng Tức Đông Tán có chút đắc ý mà cười lên. quân Đường không phải tự cho là cánh quân nhân nghĩa sao? Bọn họ có ra tay được với những phụ nữ trẻ con này không? chỉ cần bọn họ có chút trù trừ. phụ nữ trẻ con và mục dân sẽ xông lên làm rối đội hình của bọn họ. quân đội của hắn bèn có thể giết vào đội ngữ quân Đường rồi.
“Tiến thêm trăm bước nữa. chuẩn bị đột kích!”
Thượng Tức Đông Tán vừa hạ lệnh xuống., tiền phương đột nhiên rối loạn cả lên. tên trận của quân Đường đã bùng phát, mấy nghìn mũi nỏ tiễn nhất tề bắn vào trong đám nữ nhân chạy đến. tiếng thảm kêu nổi lên tứ phía, những nữ nhân này chưa hề có bất kỳ phòng bị và ý thức nào, chẳng bao lâu. bèn có hàng nghìn người từ trên ngựa trúng tên ngã xuống; vó ngựa từ trên mình các nàng đạp qua. nhất thời máu thịt be bét.
Các nữ nhân vô cùng hoảng sợ, vội vàng đồng loạt quay đầu mà chạy bán mạng, đúng lúc này, giọt mưa to như hạt đậu tác tác rơi xuống. một trận mưa hè không chờ mà tới càn quét cả vùng Tát Bì Trạch, cung tiễn của quân Đường không thể nào sử dụng. Lý Khánh An một tiếng ra lệnh, kỵ binh đột nhiên phát động, một vạn kỵ binh khí thế bàng bạc bổ mạnh về phía Thổ Phồn, chẳng chốc xông toạt một lổ hổng lớn trong đội hình hỗn loạn của quân Thổ Phồn, mưa to như trút nước đột ngột kéo tới. mưa rơi mịt mù, cự ly có thể nhìn thấy giảm xuống, đội hình quân Thổ Phồn càng rối loạn đến tệ hại.
Cho dù tổng số người của Thổ Phồn còn nhiều hơn quân Đường một vạn. nhưng dân du mục Thổ Phồn trước giờ sống bình lặng đã không thể trợ giúp quân Thổ Phồn đánh trận, ngược lại đã liên lụy sự đột phá vòng vây của quân Thổ Phồn, khi mũi tên của quân Đường không mảy may lưu tình bắn vào phụ nữ, trận địa Thổ Phồn rối bời. cái chết và sự đổ máu làm các phụ nữ Thổ Phồn chạy lại sợ chết khiếp, các nàng quay đầu chạy trốn, lại lôi kéo thêm người nhà của các nàng, những dân thường bình thường không trải qua chiến sự này bị sự tàn sát lạnh lùng của quân Đường làm cho sợ đến vỡ mật khiếp vía. quan quân Thổ Phồn cũng không gào thét ngăn cản được sự trốn chạy hoảng loạn của bọn họ, sự hỗn loạn của bọn họ cũng giống như hạt cát bị gió thổi bay đi sự loạn xạ. lộ ra đá tảng rắn chắc phía dưới, một vạn năm nghìn quân Thổ Phồn lù lù xuất hiện, nhưng bọn họ đã không thể duy trì sự ổn định trong đội hình, cục diện hỗn loạn làm cho kỵ binh lợi hại nhất của quân Đường xông vỡ sự phòng ngự của quân Thổ Phồn.
Lúc này, trong lòng Thượng Tức Đông Tán hối hận khôn xiết, hắn bây giờ mới phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm to lớn. ông trời đã tặng cơ hội chiến thắng cho hắn. nhưng hắn đã bỏ qua dễ dàng, hắn lại quên rằng, cung nỏ của quân Đường trong mưa là không thể xạ kích được, nếu như hắn không mang theo những mục dân này, nếu như hắn đợi sau khi mưa to ập đến rồi mới đột nhiên phát động xông kích, không có sự uy hiếp của cung nỏ quân, chiến tranh trên cao nguyên, nai chết trong tay ai. vẫn còn chưa biết được!
Thượng Tức Đông Tán đã để vuột mất cơ hội trời giáng mưa to, nhưng Lý Khánh An đã nắm bắt lấy cơ hội tốt trong sự rối ren của Thổ Phồn, hạ lệnh toàn quân bủa sát. kỵ binh xông rối đội hình của quân Thổ Phồn, phía đông lại truyền đến tiếng còi hiệu vãng vẳng, quân Thổ Phồn đối diện với sự bất lợi hai mặt thọ địch, điều chí mạng hơn là sự rối loạn, trong trận mưa to ào ào, tiếng gào khóc, tiếng van nài và nước mưa mịt mùng kết nối lại. binh sĩ và mục dân hỗn loạn bát nháo, còn có phụ nữ trẻ con người già vùng vẫy giành sự sống, tướng tìm không thấy binh, binh tìm không được tướng. quân Thổ Phồn bại cục đã định.
Thấy thời cơ đã vuột qua, Thượng Tức Đông Tán hạ lệnh đột vòng vây, vốn dĩ là một trận chiến khiến người ta kỳ vọng, cuối cùng lại diễn biến thành một trận truy kích và đồ sát đơn phương thật sự không bàn cãi, thi thể la liệt, máu đổ thành sông, khắp nơi đều là chân tay ngổn ngang, trong sự tàn sát và truy kích của quân Đường, một vạn năm nghìn quân Thổ Phồn tử thương thảm trọng, kẻ tẩu thoát chưa đầy ba nghìn người. quân Thổ Phồn bị chém giết tám nghìn người, hơn bốn nghìn người bị bất sống, hàng vạn mục dân bị giết, gần ba vạn mục dân Thổ Phồn bị bất làm tù binh, bọn họ bị bao vây bởi quân Phong Thường Thanh từ phía đông giết đến, Phong Thường Thanh hét chặn sự đồ sát của quân Đường đối với bọn họ, toàn bộ bắt sống lấy bọn họ.
Cơn mưa của bồn địa Tát Bì Trạch đến nhanh, đi cũng nhanh, cơn mưa to xối xả trở thành mưa nhỏ lấm tấm. làn mưa nhỏ dày như kim tiêm gột rửa vết máu trên thảo nguyên. Lý Khánh An dựng ngựa trên một chỗ gò cao, ánh mắt lạnh lùng quan sát quân Đường dọn dẹp chiến trường, hắn vừa nhận được tin tức, quân Đường ở Vu Điền đã ngăn chặn kỳ binh Thổ Phồn bắc tiến, do viện quân Sơ Lặc kịp thời kéo đến, quân Thổ Phồn đã bị đánh tan, Thổ Phồn đại tướng Gia Trác Tang Cát bị giết trong loạn quân, đầu người bị đem đến thỉnh công, nhưng quân Đường cũng bị tổn thất thảm trọng, bốn nghìn quân Đường tổn thất hơn nữa, thương vong hơn hai nghìn người, cộng thêm hơn một nghìn người tử trận hôm nay, quân Đường đã trả giá bốn nghìn người tử thương để chiếm được Tát Bì Trạch ngay trận đầu tiên.
Mưa đã tạnh hẳn. chiến trường đã dọn dẹp xong, từng đội tù binh đang bị áp giải đến. ở trước mắt Lý Khánh An. kỵ binh quân Đường áp giải từng đội binh sĩ Thổ Phồn bị bắt đi qua. bọn họ mặt mày ù rũ. rất nhiều người đều mang theo thương tích, phía xa. một đoàn các phụ nữ trẻ con Thổ Phồn bị quân Đường xua đuổi đi tới, bước đi loạng choạng, tiếng khóc rung trời, ở phía sau lưng họ, đi theo từng đoàn mục dân thần sắc hoảng loạn, ánh mắt lừ đừ. bọn họ đại đa số đã tan đàn xẻ nghé với vợ con. tài sản mất trắng, không biết tương lai của mình, không biết bọn họ có gặp phải số phận bị đồ sát hay không.
Lúc này, một đội quân Đường vây quanh Phong Thường Thanh chạy đến như bay, ở trên ngựa chắp tay nói: “Ty chức tham kiến Đại tướng quân!”
“Phong tướng quân vất và rồi!” Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu.
Phong Thường Thanh cũng thở dài: “Ty chức vốn tưởng rằng đây sẽ là một trận ác chiến, lòng đầy hi vọng, nhưng không ngờ chiến tranh lại kết thúc nhanh như vậy, thậm chí hai quân vẫn còn chưa chính diện giáp trận, quả thật khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.”
“Đây là vì quân Thổ Phồn một lòng chỉ muốn đột phá vòng vây mà không lòng dạ nào ham chiến, điều này cũng nói rõ người Thổ Phồn không còn đủ khả năng chiếu cố đến phía tây nữa. nếu không, khu vực Tát Bì Trạch tại sao có thể chỉ có hai vạn người, tiêu diệt bọn họ rồi. ta cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ mà triều đình giao phó.”
ngữ khí của Lý Khánh An rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối, vì trận chiến này hắn đã có một sự chuẩn bị đầy đủ, vốn tưởng rằng sẽ là một trận ác chiến, nhưng lại không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy, nhưng mà đây cũng nằm trong dự liệu của hắn. trận chiến Bá Tiên trấn trong lịch sử. quân An Tây cũng nhẹ nhàng giành thắng lợi như vậy, điều này hoàn toàn không thể tách rời khỏi sự lớn mạnh của bản thân quân An Tây.
Lúc này, Phong Thường Thanh nhìn thoáng những phụ nữ lão ấu Thổ Phồn suốt dọc đường khóc lóc đi tới, trong mắt hắn thoáng qua một chút không đang tâm. bèn hỏi nói: ‘Đại tướng quân, những mục dân này xử trí thế nào?”
Lý Khánh An cười nhạt nói: “Ta muốn giết hết toàn bộ bọn họ!”
Phong Thường Thanh giật mình một cái, vội vàng xua tay nói: “Đại tướng quân tuyệt đối không thể!”
“Có gì không thể?” Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn nói: “người già giết chết, nam nhân sử dụng làm nô lệ, nữ nhân sung vào trong quân làm kỹ nữ. người Thổ Phồn không phải cũng đối xử người Hán chúng ta như vậy sao?”
Phong Thường Thanh thở dài một hơi nói: “Đó là quân Thổ Phồn tàn bạo, nếu chúng ta cũng đối xử tàn bạo với dân thường của đối phương như vậy, thì có gì khác với quân Thổ Phồn chứ? Hơn nữa, đại tướng quân đã phế bỏ nô lệ ở An Tây, nếu lại tiếp tục dùng nô lệ Thổ Phồn, hình như có một chút khó giải thích, vả lại triều đình cũng sẽ không tán thành, không có lợi cho danh tiếng của đại tướng quân, xin đại tướng quân suy xét lại!”
“Ta chẳng qua là nói vậy thôi! Ta nếu đã phế bỏ nô lệ, tự nhiên cũng sẽ bao gồm người Thổ Phồn.”
Lý Khánh An cười xòa nói: “Những tù binh và dân thường Thổ Phồn này ta chuẩn bị toàn bộ đưa tới ngân Thành, hãy để bọn họ làm dân ở Ngân Thành, sống bằng việc khai quật mỏ bạc, ngoài ra. ba vạn mục dân Thổ Phồn mà Thượng Tức Đông Tán đưa đi hồ Ô Lan Ô La ta cũng không muốn bỏ qua.”
Nói đến đây, hắn lại nói với Phong Thường Thanh: “Ta cho năm nghìn kỵ binh, trang bị hai con ngựa, ngươi hãy không quản ngày đêm chạy vội đến hồ Ô Lan Ô La, hãy đuổi ba vạn mục dân và dê bò của họ về lại cho ta. ta ghi công đầu cho ngươi.”
La Ta (*), Bố Đạt La cung (**), trong tiếng còi hiệu dài thấp trầm, mấy trăm viên thị vệ và mấy viên đại thần hộ tống Thổ Phồn Tán Phổ niên thiếu từ bục thang cao cao đi tới. hắn toàn thân vũ trang, sau lưng vác cung tên. tay cầm trường kiếm, một thân khỏi giáp, ngoài đằng xa. Đại Luân Nang Hiệp Đạt Tán dưới sự tháp tùng của mấy vị Bổn giáo (***) Đại tế ty, cung kính chờ đợi hắn đi tới.
[(*) La Ta (Lạp Ta), hay Lhasa đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel. Thành phố này là nơi ở truyền thống của các Dalai Lama và các cung Potala và Norbulingka trong Phật giáo Tây Tạng được xem là các trung tâm linh thiêng nhất ở Tây Tạng. Thành phố này có khoảng 255 000 người dân. ở độ cao vào khoảng 3 650 m (11 975 ft), là một trong những thành phố cao nhất trên thế giới. Lhasa theo nghĩa đen là "nơi ở của thần linh", mặc dù các tài liệu cổ tiếng Tây Tạng và các bàn khắc cho thấy ban đầu nơi này được gọi là Rasa. nghĩa là "nơi của triều đình".]
[(**) Bố Đạt La (Lạp) cung: Cung điện Potala nằm ở Lhasa. Khu Tự trị Tây Tạng, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. đã là nơi ở của Đạt-lại Lạt-ma (Dalai Lama) cho đến Dalai Lama thứ 14 chạy qua Dharamsala, Ấn Độ sau một cuộc khởi nghĩa thất bại vào năm 1959. Ngày nay, Cung điện Potala là một viện bảo tàng ở Trung Quốc. Đây là một địa điểm thu hút du khách tham quan nổi tiếng và đã được UngSCO công nhận là một di sản thế giới, và đã được chương trình truyền hình Mỹ Good Moming America và báo USA Today gọi là "Bảy kỳ quan mới".]
[(***) Bôn giáo hay giáo phái Bon: vì giáo đồ đầu cột khăn đen, nên còn có tục gọi là Hắc giáo, trước khi Phật giáo truyền vào Tây Tạng, Bổn giáo là vu giáo lưu truyền ở Tây Tạng, đối tượng sùng bái bao gồm các loài vật tự nhiên như trời đất nhật nguyệt, sấm sét mưa đá, núi đá cỏ thú cùng với thần linh và linh hồn của giới tự nhiên]
Lúc này tuy Phật giáo đã truyền vào cao nguyên. nhưng tôn giáo bản địa Bổn giáo vẫn chiếm địa vị ưu thế ở Thổ Phồn, việc truyền bá và túi ngưỡng tôn giáo cần một quá trình lâu dài, cũng cần sự đẩy mạnh quảng bá của tầng lớp thống trị, Phật giáo thật sự có được sự phát triển lớn ở Thổ Phồn, chính là nhờ có được sự đầy mạnh quảng bá trong năm tháng sau này của vị Tán Phổ thiếu niên này.
Tán Phổ thiếu niên chính là vị chủ trung hưng (*thường chỉ triều đại thịnh thế chuyển vào giữa thời loạn thế. hoặc sau loạn thế) nổi danh trên lịch sử Thổ Phồn là Xích Tùng Đức Tán (*Trisong Detsen). Xích Tùng Đức Tán ra đời vào năm đầu Thiên Bảo, hắn tự xưng là con trai của công chúa Kim Thành của Đại Đường, trên thực tế đây chẳng qua là một cái cớ, Kim Thành công chúa đã qua đời vào trước hai năm khi hắn sinh ra.
Xích Tùng Đức Tán kế ngôi sau khi phụ thân của hắn Xích Đức Tổ Tán ở mấy năm trước trong trận chiến Thạch Bảo thành bị chết banh xác trong vụ nổ hỏa dược của Lý Khánh An. hắn năm nay mới mười một tuổi, nhưng tuổi nhỏ già dặn như hắn tỏ ra chín chắn hơn tâm trí của người đồng trang lứa. giai đoạn này hắn canh cánh nỗi lo, ngay ở mấy ngày trước, một viên thị vệ liều chết nói hắn biết một tin tức. quân Đường tiến công Thổ Phồn với quy mô lớn. quân Thổ Phồn ở Tát Bì Trạch bị tiêu diệt hoàn toàn, quân Thổ Phồn ở phía bắc Khương Đường đã không có binh trấn thủ, còn quân Đường phía đông đã công chiếm Cửu Khúc và Ô Hải, đã vây khốn Đạt Trát Lộ Cung ở Bách Hải. mắt thấy Bách Hải sắp khó giữ được nữa rồi.
Xích Tùng Đức Tán trong lòng lo âu đến cực điểm, hắn biết tất cả đều là do Đại Luân Nang Hiệp Đạt Tán đem quân đội thu hẹp đến vùng lân cận Lhasa mà nên. lãnh thổ Thổ Phồn mấy nghìn dặm. nhưng biên cương và trên cao nguyên rộng lớn lại không có binh lính trấn thủ, đây quả thật là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Hắn đương nhiên cũng biết mục đích của Nang Hiệp Đạt Tán thu hẹp binh lực để làm gì? Đem quân đội nắm giữ trong tay hắn. làm cho hắn nắm chặt đại quyền trong tay, kết quả là Thượng Tức Đông Tán bị đuổi đi. Đạt Trác Lộ Cưng bị ép rời khỏi Lhasa. cả Thổ Phồn chỉ có một mình hắn định đoạt thôi, hắn thậm chí không bận tâm ngó ngàng đến tên Thổ Phồn Tán phổ như mình.
Nhìn vào sắc mặt ghê tởm kia của Nang Hiệp Đạt Tán ở phía xa. Xích Tùng Đức Tán trong