Lúc tối, Lý Khánh An vừa vào đến phủ. liền cảm nhận ngay một bầu không khí khác thường trong nhà. Tất cả mọi người nhìn thấy hắn cứ như chuột gặp mèo, vội quay lưng bỏ đi. Mà thường lúc này, mấy bà vợ của hắn không phải đều quây quần trong phiến đường cười cười nói nói. đợi hắn về cùng dùng cơm sao? Cảnh ấy mới ấm cúng hài hòa làm sao, nhưng giờ trong phiến đường lại chẳng có một bóng người, thậm chí cả mùi thơm của cơm canh cũng không có.
Hắn quay một vòng trong phiến đường, chỉ thấy trong phòng lạnh lẽo làm sao, cuối cùng hắn đành phải đi ra tìm hiểu xem sao. Vừa ra đến cửa. bỗng nghe tiếng “két” từ sau cửa. Quay đầu lại. thì bị hắn bắt gặp một tiểu nha hoàn đang rón rén định bỏ chạy.
Lý Khánh An nhanh tay nhanh chân vội túm lấy tay của tiểu nha hoàn. “đứng lại!”
“Lão gia. nô tỳ không biết gì cả. lão gia tha cho nô tỳ đi!”
“ngươi nhất định có biết, ngươi nói cho ta biết sự thật, rốt cuộc đã xảy ra việc gì rồi?” Lý Khánh An giận dữ nói.
Tiểu nha hoàn bất đắc dĩ. lấm lét nhìn sang hai bên rồi khẽ nói: “Đại phu nhân và nhị phu nhân hôm nay vừa cãi nhau. Nghe nói còn động cả thủ. mặt nhị phu nhân còn bị cào xước.”
Lý Khánh An giật mình. Minh Nguyệt và Vũ Y cãi nhau? Thế... thế là thế nào?
“Ngươi nói nhanh, rốt cuộc là vì sao?’
“Nô tỳ cũng không biết nguyên nhân, chỉ biết hai phu nhân cãi nhau, cãi nhau quyết liệt.”
Lý Khánh An bỗng thấy đau đầu bất lực, điều hắn sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Hắn biết giữa Minh Nguyệt và Vũ Y có tiềm tàng mâu thuẫn. Vũ Y vẫn canh cánh trong lòng việc hắn cưới vợ. Lúc hắn thành hôn cùng Minh Nguyệt. Vũ Y đã cố ý tránh mặt. không đến tham dự. Nguyên nhân nàng canh cánh trong lòng là do nàng không muốn chia sẻ phu quân cùng người khác. Tình yêu là ích kỷ, Vũ Y đã được lớn lên từ trong nôi của âm nhạc, về mặt tình cảm thì lại càng yếu đuối và nhạy cảm hơn. thân thế bất hạnh cùng việc phải nhiều năm ăn nhờ ở vạ nhà người khác khiến tính tình nàng thanh cao mà cao ngạo.
Điều này Lý Khánh An hiểu, vì thế mà trong lòng hắn luôn thấy áy náy với nàng, và cũng vì thế mà càng thương yêu nàng hơn. Nhưng hắn lại cần Minh Nguyệt giúp hắn chống đỡ hậu trạch. Hắn cũng thương yêu Minh Nguyệt hơn phần. Có điều, lúc này mâu thuẫn giữa Minh Nguyệt và Vũ Y cuối cùng cũng bùng nổ, hắn rất muốn biết rốt cuộc là vì lý do gì?
Hắn suy nghĩ một lúc. bèn quay sang nói với tiểu nha đầu: “Ngươi lập tức đi đến hậu viện nói với Tam phu nhân là ta đang đợi nàng ở thư phòng, nói nàng hãy đến gặp ta ngay.”
Tam phu nhân chính là Như Thi, hiện nay Lý Khánh An muốn biết chân tướng sự việc thì chỉ có thể thông qua Như Thi để biết thôi.
Một lát sau. Như Thi vội vội vàng vàng đi đến thư phòng Lý Khánh An. Nàng tuy xếp vị trí thứ ba trong nhà. nhưng nàng lại là thê tử mà Lý Khánh An tin tưởng nhất. Hắn biết, giả sử một ngày nào đó hắn mà gặp chuyện, người thật sự có thể không chút đắn đo chết vì hắn chắc chỉ có Như Thi. Chính vì sự tín nhiệm tuyệt đối với Như Thi, mà nội thư phòng riêng tư nhất của Lý Khánh An cũng giao cho nàng phụ trách dọn dẹp.
Giờ hắn đang ở thư phòng ngoại, trước khi hiểu rõ tình hình, hắn không dám đi vào nội trạch.
Như Thi vừa đi vào cửa liền cười khổ: “Đại ca đã biết việc gì rồi ư?”
“Ta chỉ biết hai nàng ấy cãi nhau thôi, nhưng vì sao cãi nhau và cãi đến mức độ nào thì đang chờ nàng nói ta biết!”
Như Thi thở dài, nàng dịu dàng rót một ly trà nóng cho Lý Khánh An. hai tay dâng lên cho hắn xong rồi mới bất lực nói: “Kỳ thực chính là vì việc của Ngọc Nô!”
“Ngọc Nô?” Lý Khánh An chung hứng, hắn bỗng nhớ ra sáng hôm nay Minh Nguyệt có nhắc việc này với mình. Ngọc Nô muốn làm tiểu thiếp cho mình, quả thật lúc ấy hắn đã có phần động lòng. Không thể phủ nhận, đó là Ngọc Nô rất xinh đẹp; hắn cũng không thể phủ nhận tất cả phụ nữ xinh đẹp trên thế gian này hắn đều muốn cưới. Không lẽ vì việc Ngọc Nô muốn làm tiểu thiếp cho mình mà khiến Minh Nguyệt và Vũ Y bất hòa?
Đáng nhẽ, hắn đang định khẽ hỏi Vũ Y lúc hai vợ chồng đêm khuya thỏ thẻ. xem nàng có thật sự đồng ý gả Ngọc Nô cho mình không? Không ngờ hỏi còn chưa kịp hỏi thì đã xảy ra chyện. Việc này khiến lòng hắn không khỏi có tật rục rịch, vội hỏi: “Nàng nói rõ ràng hơn xem. rốt cuộc là việc gì liên quan đến Ngọc Nô?”
“Vũ Y tỉ đã tìm một nhà tử tế cho Ngọc Nô, nhưng lại tự tiện nhận lời khi chưa được Minh Nguyệt tỷ đồng ý, Minh Nguyệt tỷ tỷ đã giận vì việc này, liền đến tìm Vũ Y nói chuyện, kết quả là hai người bất đồng quan điểm liền xảy ra xích mích.”
Như Thi bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện mà Minh Nguyệt đã nói với nàng lúc chiều cho Lý Khánh An nghe, cuối cùng nàng nói: “Kỳ thực Ngọc Nô chẳng qua là mồi dẫn. nguyên nhân sâu xa vẫn do vấn đề địa vị Minh Nguyệt và Vũ Y, rốt cuộc Minh Nguyệt có thể can thiệp vào việc của Vũ Y không.”
quả nhiên là do việc này. Lý Khánh An không khỏi cảm thán. Hắn đương nhiên hiểu rằng Minh Nguyệt có thể quản việc của Vũ Y, nhưng khi có hai người hắn lại khe khẽ nói với Vũ Y, nàng có thể làm chủ trong việc của mình. Trong mối quan hệ giữa hai người họ, hắn vốn vẫn chỉ dùng nhu khắc cương, như đang đánh thái cực quyền đối phó qua chuyện; bây giờ mâu thuẫn bộc phát, chẳng qua do tên Triệu tham quân kia muốn cưới Ngọc Nô. Tên này đã ăn phải gan hùm hay sao? Hắn không biết Ngọc Nô là nha hoàn gả theo Vũ Y ư (*Vào thời xưa. khi các tiểu thư khuê các lấy chồng thường dẫn theo của hồi môn và nha hoàn. Nha hoàn ngoài những nha hoàn giúp việc thường, còn có nha hoàn gả theo tân nương. sau này thường cũng sẽ được gả làm thiếp cho chồng)? Trên lẽ đời này làm gì có nha hoàn gả theo lại được gả ra ngoài? Điều này khiến lòng hắn phẫn nộ, phảng phất nguyên nhân mâu thuẫn của Minh Nguyệt và Vũ Y không phải do mình tạo nên. mà do tên Triện tham quân chết tiệt này mà ra cả.
“Đại ca. việc này huynh định sẽ xử trí thế nào? Ý muội là rốt cuộc huynh nghiêng về ai hơn?” Như Thi có phần lo lắng hỏi.
về mặt tình cảm cá nhân. Như Thi nghiêng về phía Vũ Y hơn. dẫu sao thì nàng sống chung với Vũ Y một thời gian dài, hơn nữa do nàng có một thân thế đáng thương cũng giống mình, đều là cô nhi. và nàng lại là người dạy Như Thi đàn. Nhưng về lý lẽ, Như Thi lại ủng hộ Minh Nguyệt. Minh Châu là chủ mẫu. bất kỳ việc gì trong nhà cũng đều nên thông qua nàng làm chủ. nên Như Thi cho rằng, giờ thái độ của Lý Khánh An là quan trọng nhất.
Lý Khánh An không khỏi cười khổ một tiếng, đúng là quan thanh khó xử việc trong nhà. hắn có thể nghiêng về ai đây? Hai người phụ nữ hắn đều yêu. hay nói cách khác, hai người vợ này hắn đều không đắc tội được.
“Các nàng ấy cãi nhau đến mức độ nào? Ta nghe nha hoàn nói. Vũ Y còn bị cào xước cả mặt nữa à? ”
“Đấy là do ai cứ loan tin đồn thiết thiệt đàng sau thế này?”
Như Thi không chịu nổi nói: “Đại ca nghĩ có khả năng này ư? Hai tỷ đều là người có thân phận, có tu dưỡng, làm sao lại có thể đánh nhau như các ả nữ nhân xóm chợ? Chẳng qua hai tỷ nói chuyện với nhau hơi to tiếng một chút, ngữ khí hơi nặng một chút thôi. Đại ca đừng quên rằng tam nhân thành hổ mà!”
“ừm! Tam nhân thành hổ, câu này chả sai chút nào, Như Thi ngày càng tiến bộ rồi!”
Được phu quân khen ngợi, đáng lý lòng Như Thi không khỏi mừng rỡ, nhưng việc hai phu nhân cãi nhau lại chẳng mấy chốc lại khiến tâm trạng nàng bị dìm xuống lại.
nàng lo lắng hỏi Lý Khánh An: “Đại ca. huynh xem việc này nên giải quyết thế nào?”
Lý Khánh An đau hết cả đầu không biết nên xử trí ra sao, bỗng nhiên, hắn liếc sang Như Thi. tay khẽ kéo nàng về phía mình cười nói: “Như Thi. việc này huynh giao hết cho nàng toàn quyền xử lý!”
“Giao cho muội?!” Như Thi nghe mà giật nảy mình, nàng vội đẩy Lý Khánh An ra nói: “Không! Không! Muội làm sao dám quản việc của hai tỷ ấy, nhất là đại phu nhân, quản việc của tỷ ấy sẽ là vượt lễ, muội sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy!”
“Nàng nghĩ đi đâu thế này, tất cả các nàng đều là thê tử của ta. làm sao có việc đuổi thê tử mình ra khỏi nhà?”
Lý Khánh An vội dỗ dành nàng thêm vài câu. xong hắn lại cười cười giải thích: “Kỳ thực cũng không phải là để nàng đi quản việc của hai nàng ấy. chẳng qua do ta không tiện lộ mặt. nàng cứ từ từ khuyên nhũ hai tỷ tỷ, để hai nàng ấy bớt giận, nàng cứ nói là do ta công vụ nặng nề. áp lực rất lớn. xin hai tỷ cố gắng đối đãi nhau khoan dung hơn. nói chung là ý như thế. nàng tự xem nói thế nào cho phù hợp đi!”
Như Thi lẳng lặng gật đầu. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của Vũ Y, “Lý lang. muội có thể vào không?”
Như Thi giật mình, quậy quay người định bỏ đi từ cửa sau. nhưng lại bị Lý Khánh An kéo nàng lại, chỉ chỉ vào gian trong. Nàng hiểu ý, bèn vội mở cửa đi vào gian buồng trong. Thấy nàng tính tình tỉ mỉ. luôn hiểu ý mình. Lý Khánh An không khỏi gật đầu tán thưởng.
“Vào đi!”
Cửa vừa mở ra. Vũ Y bèn đi vào. nàng đã khóc sướt mướt hết cả buổi chiều nay. Khóc thương cho số phận bất hạnh của mình, mãi đến về sau nàng mới từ từ bình tĩnh lại, và cũng hồi phục lại phần nào lý trí. Nàng cũng ý thức được việc mình cãi nhau với Minh Nguyệt về lễ pháp, lập trường rất yếu ớt. nhưng nàng vẫn không chịu cúi đầu với Minh Nguyệt! Nàng cũng biết rõ, nếu một khi mình cúi đầu. vậy sau này nàng sẽ bị mất đi quyền tự chủ triệt để. Nàng không muốn nhìn thấy kết quả như thế. Chỗ dựa duy nhất bây giờ của nàng là Lý Khánh An. nàng hi vọng có thể được hắn an ủi phần nào.
Lý Khánh An ngắm nhìn mặt Vũ Y một hồi, tuy không có vết tích cào cấu gì. nhưng hai mắt nàng đỏ ngầu, hiển nhiên là vừa khóc xong. Vũ Y nhìn thấy phu quân, trong lòng lại không khỏi thương cảm. mắt lại đỏ ngầu. Nàng vội quay mặt đi bụm miệng khóc nức nở. Trong lòng Lý Khánh An không khỏi xót thương, hắn vội ôm nàng vào lòng an ủi: “Đều là người một nhà cả. cãi nhau là việc thường gặp, không phải việc lớn gì. thôi nàng đừng buồn nữa!”
Hắn bèn kéo tay Vũ Y ngồi xuống, cười nói: “Tình hình thì ta đã biết rồi. ta cảm thấy đây chẳng phải việc lớn lao chỉ. các nàng chỉ cần thông cảm cho nhau, mỗi người nhường một bước thì việc gì cũng có thể giải quyết. Như việc của Ngọc Nô, về mặt tình cảm. Ngọc Nô cũng thân như chị em ruột thịt với nàng, hôn sự của nàng ấy về tình về lý đều nên để nàng tự xem xét. nhưng Minh Nguyệt dẫu sao cũng là chủ mẫu. nàng phải nghĩ đến sĩ diện của Minh Nguyệt. Nhất là khi ở bên ngoài, chỉ cần nàng ấy không quản một việc gì. thì người khác sẽ nhìn Minh Nguyệt như thế nào, và sau này làm sao nàng ấy có thể quản ai nữa. Minh Nguyệt cũng có chỗ khó xử. nên nàng có việc gì cứ thương lượng với nàng ấy rồi quyết định, nể nang nàng ấy một chút; sau đó ta cũng sẽ để nàng ấy phải tôn trọng quyết định của nàng; như vậy thì hai nàng sẽ không phải cãi nhau như bây giờ nữa!”
Vũ Y cúi gầm mặt xuống, lời khuyên thật tình của phu quân, về tình về lý đều không sai, kỳ thực nàng cũng biết mình có phần không nể nang Minh Nguyệt. nhưng dù trong lòng hiểu thế, nhưng dẫu sao phụ nữ cũng chỉ là loài động vật cảm tính, lúc lý trí bao giờ cũng ít hơn.