Trước cửa viện, hơn mười mấy viên thân binh ngăn cản lấy công chúa Irony của Byzantium. nàng mang theo cung tiễn bên người, bọn binh sĩ yêu cầu nàng để vũ khí ở bên cửa. Irony kiên quyết không chịu, song phương đã xảy ra tranh chấp.
Bọn binh sĩ đối với Irony đã khách khí lắm rồi, hiệu úy Tào Báo tinh thông tiếng Đột Quyết, chắp tay nói với nàng: “Công chúa điện hạ. nếu không có sự đồng ý đặc biệt của Đại tướng quân, bất luận kẻ nào có binh khí bên mình cũng không được tới gần Đại tướng quân, đây là quy định của chúng tôi, mong công chúa điện hạ thứ lỗi.”
“Ta nghe nói Đại tướng quân các ngươi tiền pháp rất tốt. ta có ý tìm đến hắn tỷ thí. đem cung tiễn đặt ở ngoài cửa. thì ta làm thế nào tỷ thí với hắn được? Ta không thể chấp nhận.”
“Nàng làm sao biết được ta sẽ chịu tỷ thí bắn tên cùng nàng?” Lý Khánh An vừa cười vừa xuất hiện ở trước cửa.
Irony mỉm cười nói: “Rất đơn giản, nếu ngươi không thể chiến thắng ta. thì khả năng hợp tác quân sự giữa An Tây và Byzantium. chúng ta sẽ không cần bàn tới nữa.”
Ánh mắt của Lý Khánh An tự tự mị lên. quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi, vị công chúa tây dương xinh đẹp này sánh lấy nhiệm vụ về việc hợp tác quân sự giữa hai bên. chỉ là làm sao mà nàng lại đột nhiên tiết lộ, điều này làm người ta cảm thấy kỳ quái. Lý Khánh An vừa chuyển tâm niệm liền hiểu ra được, việc này nhất định là do việc mậu dịch song phương đã bàn bạc xong, người Byzantium có lẽ đã đặt ra một điều kiện tiên quyết, nếu không có hoàn thành hiệp nghị mậu dịch, sẽ không đàm phán về hợp tác quân sự.
Lý Khánh An quan sát nàng ta một chút, dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, nàng mặc một bộ quần áo bó sát người, mang một đôi giày da ống cao, làm nổi bật lên đường nét uyển chuyển trên cơ thể nàng. tôn thêm vẻ đẹp không sao tả xiết của người đẹp, Lý Khánh An liền vui vẻ cười nói: “Vậy thì xin mời vào trong!”
Các thân binh tránh sang hai bên. Irony ngừa cao đầu đi vào trong sân. nàng nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, ngạo nghề nói: “Chúng ta tỷ thí bắn đêm. trong đêm tối mà bắn tên mới thi thố được tài năng, bắt đầu đi!”
Cây cung của nàng rất dài, đem một đầu cung cắm trên mặt đất. kéo cung liền nhắm hướng một cây nhỏ có thân to bằng miệng ly cách đó sáu mươi bước mà bắn nghiêng ra. chiếc tên về ra một vệt đường cong bay vút ra. cắm trúng ngay trên thân cây, cắm sâu vào ba phân. Lý Khánh An khẽ vỗ tay, cười nói: “Hảo tiễn pháp! Trong số nữ nhân có thể bắn tiễn pháp được như nàng vậy, quả thật không nhiều lắm!”
“Trong số nữ nhân?”
Irony bất mãn mà hừ một tiếng nói: “Ta chính là một trong ba tiễn thủ tốt nhất của Byzantium. là đệ tử bế môn đắc ý nhất của tiễn vương Byzantium. thế mà ngươi dám sỉ nhục ta hả?”
Lý Khánh An mỉm cười, vừa rồi hắn từ động tác liên hoàn của Irony rút tên. cài tên. kéo cung, bắn ra này đã nhìn ra. nữ nhân này quả thật đã từng được danh sư chỉ điểm. động tác vô cùng xinh đẹp, như nước chảy mây trôi, thao tác liền mạch lưu loát, có thể thấy được rằng đã từng khô công luyện tập. Trong số những người trẻ tuổi như nàng quả thật được như vậy đã khá lắm rồi. nhưng chỉ pháp của nàng vẫn chưa đủ lão luyện, vẫn còn quá non nớt. nói nàng là một trong ba đại tiễn thủ của Byzantium. thì không khỏi có chút nịnh quá rồi. chỉ vì nàng là công chúa Byzantium.
“Cái mà nàng nhắm đến hẳn là vệt sẹo trắng của cây phải không! Nhưng nàng lại lệch khỏi điểm đó một tấc. nàng có biết vì sao không?”
Irony mặt đỏ lên. nàng nhắm đích xác là vệt sẹo trắng của cái cây con đó5 nhưng không biết vì lẽ gì. lúc tên bắn ra. mà nàng không thể tìm được cảm giác, thế cho nên mới bị trật một chút xíu như vậy, tuy rằng bị Lý Khánh An nói trúng, nhưng nàng cũng không chịu thừa nhận, bĩu môi nói: “Ngươi có thể nhìn ra được?”
“Biết tại sao nàng bắn không trúng không?” Lý Khánh An cười nói.
Irony ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng lại rất muốn biết, nên đã không tự chủ được mà thốt ra: “Tại sao vậy?”
“bởi vì nàng khẩn trương. lòng của nàng không đủ trầm tĩnh, là một tiễn thủ, nàng có chút hơi non nớt.”
Lý Khánh An đón lấy cung và tên của nàng, đưa lưng về phía cây nhỏ, hắn quay mạnh người lại. ở lúc hắn xoay người trong tíc tắc đó, tên lao vút ra khỏi cung. nhanh như điện chớp, ‘phập!’ một tiếng, trúng ngay chính giữa vết sẹo màu trắng trên cây. Ánh mắt Irony xem đến ngây cả người. Lý Khánh An lại đem cung tiễn trả lại cho nàng, lắc đầu. cái cung này tuy rằng cũng rất dài. nhưng nó là chiếc cung đơn. sức bật quá yếu. không đã chút nào.
Hắn nói với thân binh: “Đi! Đem cung tiễn của ta đến đây.”
Một viên thân binh chạy đi ngay, lát sau lấy cung tiễn của hắn mang đến. chiếc cung khổng lồ này cao bằng thân hình của Lý Khánh An. có thể thấy được phải cần một lực thật lớn mới có thể kéo căng được nó, đó cũng là một cây thất thạch cung. Là một trong những cây cung trứ danh mà Lý Khánh An sưu tầm được. Nhìn nó không nổi bật lắm. nhưng nó là do ba thợ rèn nổi tiếng của An Tây tốn ba năm mới chế tạo xong, vả lại tên cũng là tên sắc, chỉ có cung cứng như vậy mới có thể phát huy được uy lực lớn mạnh của tên sắt.
Lý Khánh An thấy nàng nhìn chằm chằm cung tiễn của mình, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, liền đem cung tiễn đưa cho nàng cười nói: “Muốn thử xem không?”
Irony có chút không phục mà đón lấy cung tiễn, tay bị trầm xuống, lúc này nàng mới phát hiện cây tên này thì ra được đúc bằng gang, dưới ánh trăng bàn bạc. thân tên lấp lánh phản chiếu ra tia sáng xanh rờn. Nàng đắp tên sắt lên. giờ khắc này trong lòng nàng cuối cùng cũng hiểu ra được, tài bắn cung của mình kém rất xa so với Lý Khánh An. chính là cây cung này nàng cũng kéo không nổi. Nàng dùng hết sức lực. nhưng cây cung còn cao hơn nàng một chút này chỉ có thể kéo ra được một nửa. cánh tay run rẩy, Lý Khánh An âm thầm khen, một nữ nhân, có thể kéo được cây cung của hắn ra một nửa. như thế này đã khá lắm rồi.
Hắn đưa tay ra cười nói: “Đưa cho ta. cây cung này không thích hợp với nàng.”
Irony đầy mặt xấu hổ mà đem cung tiễn trả lại cho Lý Khánh An. nhưng sự hiếu kỳ trong lòng nàng lại chiến thắng cái hố thẹn, nàng muốn nhìn một cái cách Lý Khánh An bắn tên. cây cung này làm cho nàng nhớ tới cây cung khổng lồ của sư phụ. Nàng cũng kéo không được nó. Chẳng lẽ Lý Khánh An lại có thể so sánh cùng sư phụ hay sao?
“Đại tướng quân, ngươi bắn một mũi tên đi!”
Lý Khánh An đón lấy cung tiễn, cười nói: “Ta vẫn là bắn vệt sẹo trắng trên cây đó vậy!
Hắn lui về phía sau. cho tới khi đụng đến góc tường, nơi này cách cây đó đã là một trăm hai mươi bước rồi. Trong mắt của đa số người bình thường, dưới màn đêm. chỉ sợ là ngay cả bóng của cây cũng đều không thấy rõ, nhưng Lý Khánh An lại đòi bắn vết sẹo trắng chỉ to bằng một quả trứng gà trên cây đó, cũng may vết sẹo đó là màu trắng. ở trong con mắt khác với người thường của Lý Khánh An. vết sẹo trên cây đó chính là một chấm nhỏ màu trắng.
Hắn giơ cung ngang bằng, so dây cung cao thấp hai bên. phát ra tiếng vang ken két. dây cung chậm rãi kéo căng ra. dây cung được kéo căng như trăng tròn, cánh tay không chút xê dịch, giống như ẩn chứa sức lực của ngàn cân. Ánh mắt của Irony bên cạnh đó trợn tròn ra. nàng là người trong nghề, lúc nảy Lý Khánh An dùng cung tiễn của nàng bắn tên còn nhìn không ra trò, nhưng khi Lý Khánh An dùng cây cung của chính mình, cái khí thế của một đại tông sư của hắn liền hiến lộ ra ngoài, hắn vững chắc như núi, hùng khí uy mãnh vô cùng. đầu mũi tên sắc nhọn kia làm cho người ta run như cầy sấy.
Lý Khánh An hai mắt híp lại. giờ khắc này trong đầu của hắn vô cùng tỉnh táo, tất cả những sự tranh bá quyền mưu. tất cả những lục đục trong nhà cũng đều hết thảy rời hắn rất xa. trong lòng hắn chỉ có một mũi tên. hắn cảm nhận được sức mạnh của mũi tên. cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt vời của sức mạnh, làm cho khắp người hắn thoải mái vô cùng, giống như mũi tên này cũng có sinh mệnh, cùng hắn tâm linh tương thông.
Hắn khẽ mỉm cười, tên sắt lao vút ra khỏi cung. thân tên thật dài ở không trung vẽ ra một vệt đen. thế tên không nhanh, dường như có chứa sức mạnh ngàn cân. không một hơi thở không một tiếng động, lao thẳng tới cây con bên ngoài một trăm hai mươi bước đó. ‘răng rắc5 một tiếng. tên từ vết sẹo trắng cắm mạnh vào, sức mạnh lớn lao đó làm cho cây con bị xé dọc một đường lớn đến hai thước, vệt sẹo trên thân cây bị bắn ra một cái lỗ tròn, tên xuyên qua lỗ tròn tiếp tục đâm xuyên vào, cắm trên một bức tường cách đó một trượng.
Lý Khánh An khẽ thở phào một hơi. mũi tên này hắn rất hài lòng, hắn đã rất lâu không có bắn tên rồi, vốn tưởng rằng tài bắn cung đã trở nên lạ lẫm. không ngờ rằng lại có thể bắn được một cách hoàn mỹ như thế. ngay cả chính hắn cũng âm thầm tán thưởng không thôi.
Irony xem ngây cả người, sư phụ của nàng cũng không thể bắn ra được hiệu quả như vậy, loại tiền thuật ‘trọng kiếm vô phong, đại xảo không công’ khiến nàng vô cùng chấn động, đây mới là tài bắn cung chứ. nàng cảm thấy mình quá nhỏ bé, cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, kích động đến khó mà ức chế được, chậm rãi quỳ xuống, giờ khắc này. nàng bỗng nhiên lĩnh hội được một bậc cao hơn của thuật bắn cung.
Lý Khánh An đi lên trước, từ trên tường bứt tên ra. đưa cho Irony: “Chiếc tên này tặng cho nàng!”
Sự bất mãn trong lòng của Irony đối với Lý Khánh An đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa. trong lòng nàng chỉ có sùng bái và kính phục, nàng cung kính đón lấy mũi tên. chân thành mà nhìn thẳng vào mắt của Lý Khánh An nói: “Hy vọng mũi tên này có thể kết nối ý nguyện hợp tác giữa Byzantium và quân An Tây.”
Lý Khánh An gật đầu nói: “Ta hy vọng phụ thân nàng có cùng suy nghĩ như nàng vậy!
Ban đêm. Lý Khánh An mơ một giấc mơ, trong mơ thấy Minh Nguyệt và Vũ Y hai người đồng thời đứng ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, đều nói mình bị ức hiếp, hai người bỗng nhiên mỗi người giữ chặt một tay của hắn. giống như kéo co mà mỗi người kéo hết sức về một phía, hắn giận dữ giãy khỏi tay các nàng, nhưng lại phát hiện mình dùng sức quá mạnh, hai người đều ngã xuống đất mất mạng. trên người máu không ngừng chảy.
Lý Khánh An lập tức sợ quá mà choàng tỉnh dậy, tim đập mạnh thình thịch, đầu đầy mồ hôi. hắn lau mồ hôi trên trán một phen, ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng trăng lưỡi liềm treo giữa không trung. mấy đám mây đen bay qua ánh trăng. ánh trăng trở nên lúc tỏ lúc mờ.
Lý Khánh An ngủ không được, hắn xoay người ngồi dậy, khoác áo ngoài lên người đi ra ngoài cửa lớn. bên ngoài cửa lớn có hai viên thân binh đang đứng đó, trung thành và tận tụy canh gác cho hắn. Lý Khánh An vừa cười vừa nói với bọn họ: “Canh mấy rồi?”
“Đã canh năm rồi.”
Lý Khánh An gật gật đầu. lại cười nói với bọn họ: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta không muốn ngủ nữa. bên ngoài cửa lớn có binh sĩ canh gác. chung quanh còn có tuần tra. sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai viên binh sĩ do dự một chút, liền thi lễ. lui xuống, trong viện rất im ắng. chỉ có một mình hắn. hắn đứng trên bậc thang. một cơn gió thổi ngay vào mặt. Trong gió đã không còn hơi lạnh, mang theo một hơi thở của mùa xuân, hắn lúc này mới mừng rỡ phát hiện ra. gió thổi tới là gió đông nam. là gió từ Nhiệt Hải thổi tới. mang một làn hơi ấm áp đặc biệt rất riêng.
Hôm nay đã là mùng một tháng hai rồi. ở đời sau đã là tháng ba. trong lòng Lý Khánh An có một chút xao động ngấm ngầm, đây là một thứ dục vọng của mùa xuân, đã nhen nhúm ở trong lòng hắn. nhưng khi hắn nghĩ sự mâu thuẫn của hai nữ nhân trong nhà. trong dục vọng đó lại len lõi sự phiền não.