Trên tường thành, Abu Muslim (*A Bố Mộc Tư Lâm) nhàn nhạt nhìn đội quân chuẩn bị xuất phát. Hắn hiểu chiến thuật của Ziyad (*Tề Nhã Đức) định dùng. Ziyad muốn dùng chiêu ai ương đông kích tây để có thể cập bờ thành công. Abu Muslim bỗng nhiên cảm thấy một sự mệt mỏi khó tả. nếu thật sự sang sông thành công thì sao? Một vạn quân liệu đủ chiến thắng, đủ đánh bại quân Đường ư?
Hắn dõi theo bóng dáng thẳng tắp của Ziyad không khỏi lắc đầu. Người tướng quân thật sự không phải chỉ cần ưỡn thẳng lưng sẽ có thể chiến thắng, quan trong là phải có đầu óc. có được cái đầu lý trí bình tĩnh và trí tuệ biết người biết ta. Hắn căn bản không lĩnh hội được dụng ý thật sự của mình. Thật ra trận chiến qua sông này kỳ thực không nhất thiết phải xảy ra, hắn hoàn toàn có thể làm trái với mệnh lệnh của mình, không để cho những binh sĩ này đi nộp mạng, nhưng hắn đã chấp hành mệnh lệnh không một chút nghĩ suy.
Abu Muslim nhếch mép, điều hắn cần há chẳng phải chính là một thủ hạ trung thành chấp hành mệnh lệnh của mình ư?
Lúc này, một binh sĩ phóng lên phía trước bẩm báo: “tổng đốc các hạ, Ziyad tướng quân thỉnh cầu đốt phong hỏa!”
“Đốt đi!”
Nói xong, Abu Muslim quay đầu nhìn về hướng đỉnh cao nhất của thành bảo, chỉ thấy trong bầu trời đêm, trên thành đã lửa cháy ngất trời lại càng bắt mắt hơn.
Phía bờ đông, quân Đường đã phát hiện quân Đại Thực đương qua sông. Tiếng trống của bờ bên kia đã khiến họ nhiệt huyết sôi sục. Bọn họ đang xếp thành từng đội chầu chực sẵn trên bờ. Tâm trạng hồi hợp và kích động đang phập phồng trong lòng, họ đều là những tân binh khát vọng được chiến đấu. Khát khao lập công đang không ngừng cổ vũ cho ý chí chiến đấu trong lòng, hô hào dũng khí không lùi bước của họ. chỉ một tiếng lệnh hạ. bọn họ nhanh chóng kéo máy nỏ. đặt cây nỏ tiễn chuyên dụng vào rãnh, cầm nỏ nửa quỳ dưới đất đợi chờ giây phút mong chờ đã lâu đi đến.
Hàng trăm khung nỏ cơ động được xe bò từ từ kéo đến sát bên bờ sông. Nhờ sức kéo của bỏ kéo căng những vòng da tạo tiếng ken két. Lý Tự Nghiệp đứng trên cùng, thân hắn cao quá trượng, vai hổ lưng hùm trông như tòa tháp vẫn chắc. Hắn một tay chắp eo5 một tay cầm cán mạch đao, mũi đao cắm thẳng xuống đất. hai mắt trừng trừng dõi theo các chấm đen thấp thỏm giữa lòng sông. Dưới ánh trăng. những chấm đen trong lại càng rõ ràng hơn. Ánh mắt của Lý Tự Nghiệp bắt đầu tràn trề phấn khích và đợi chờ.
Lý Khánh An nghiêng tay cầm cung cứng trên một tảng đá khổng lồ. Ánh mắt của hắn rất ư là bình tĩnh. Giờ đứng trên vị trí của kẻ nắm cao quyền đã khiến hắn không dễ gì kích động như xưa. nhưng trong lòng hắn vẫn có chút kỳ vọng. Hắn đã rất lâu rất lâu rồi không được nếm cảm giác giết địch trên chiến trường.
Đứng cao nhìn ra xa nên hắn có thể nhìn rõ hơn. Hắn nhìn thấy hàng trăm chiếc bè da đang tiến về phía bên này, nhưng đồng thời hắn cũng có thể nhìn thấy điểm sáng lửa đốt kia trong đêm tối. Hắn lập tức quay phắt đầu nhìn sang hướng nam. Hắn phát hiện phía xa xa thấp thoáng có một đốm sang. “Phong hỏa!” Trong đầu hắn bỗng chốc hiện lên hai chữ này.
“Không nhẽ.. .không nhẽ bọn chúng đang giương đông kích tây? Quân Đại Thực kỳ thực sẽ qua sông từ phía nam của sông?!”
Lý Khánh An chau mày lại ngẫm nghĩ một lúc. Chắc không thể có việc ấy! Hắn đã lệnh cho người đi điều tra thủy văn. dù cho mực nước đã hạ gần hai thước năm tấc, khiến dòng chảy của cửa sông trước mặt chậm hơn nhiều, và dễ dàng qua sông hơn. nhưng đối với các khúc sông khác thì ảnh hưởng lại không lớn. nước vẫn rất xiết, cực kỳ khó qua sông. nên hắn đoán quân Đại Thực nhất định sẽ qua sông tại vị trí này.
Nhưng hắn tận mắt nhìn thấy phong hỏa cũng khiến lòng hắn hơi lo, không lẽ quân Đại Thực quyết định liều một phen, mạo hiểm qua sông?
Tiếng trống vang lên trên lòng sông, quân Đại Thực đã không còn ngại lộ tung tích, trong lòng họ cũng đầy kỳ vọng với cuộc chiến sắp diễn ra. người ta bảo, con nghé non không biết sợ cọp, những tên tân binh Khurasan này sau khi trải qua một năm rưỡi huấn luyện khổ cực, bọn họ đã bị huấn luyện thành những cổ máy giết người. Trong mắt họ không có bất kỳ cái gì. dù là quân Đường hay quân La Mã. mà họ chỉ những thấy tất cả đều chỉ như loài kiến cỏ. không chắc đỡ nổi một đòn của mình.
“Giết!”
Tiếng hô hào vang lên trời của quân Đại Thực trên hàng trăm chiếc bè đang sang sông kia. những cặp cánh tay trần truồng, hơi ngâm đen và tráng kiện của chúng đang hưng phấn gõ trống, gắng sức chèo mái. Đã càng lúc càng gần! Bọn chúng bắt đầu trở nên sát khí đằng đằng, trong mắt họ dần xuất hiện sự hưng phấn và hung hãn của dã thú lăm le con mồi.
“Bằng! Bằng!” Một loạt tiếng nỏ tiễn được bắn ra từ trên bờ vang lên. Một trăm cây nỏ tiễn to đón gió phát đi. Loại nỏ tiễn này dài những ba thước, được bắn ra từ khung nỏ to khỏe, uy lực có thể xuyên thủng kim loại, bắn mẻ đá tảng. Hàng trăm cây nỏ tiễn đâm thủng làn sương mỏng trên mặt sông, xuyên qua không khí bỗng chốc với tiếng gió vèo vèo ghê rợn phóng thẳng vào đám bè da.
Đúng, trong mắt của bọn chúng, quân Đường chính là một bầy linh dương đang bất lực chờ bị giết. Bốn trăm bước... bọn họ đã đi vào tầm bắn của khung nỏ.
Trái ngược với bọn quân đi đang phấn khích ngồi trên bè da dê ở giữa sông, quân Đường trên bờ vẫn nghiễm nhiên duy trì sự trầm mặc, có chăng chỉ là tiếng kít két do khung nỏ phát ra. Lý Khánh An không can thiệp vào chỉ huy lâm chiến của Lý Tự Nghiệp, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú ngắm nhìn phong hỏa ở nơi xa xăm kia mà chìm đắm vào suy tư của bản thân.
“Ba trăm bước rồi!” Một tên binh sĩ quan sát cự ly la lên.
Thời khắc của cuộc đại chiến cuối cùng cũng đã đến. Lý Tự nghiệp huơ mạnh mạch đao của mình một cái rồi nghiêm giọng nói: “Bắn!”
“Á!” Một tiếng rên thảm thiết đầu tiên vang lên. Một tên binh sĩ Đại Thực cầm khiên đỡ đầu tiên bị bắn trúng, nỏ tiễn bắn nát tâm khiên trên tay hắn. xuyên qua lồng ngực hắn. và đẩy một tên binh sĩ đang cầm mái chèo khác xuống sông.
Tiếng kêu thảm vang lên tứ phía, vài chục người bị nỏ tiễn bắn chết, trên mặt sông vang lên tiếng va vào nhau “Bằng! Bằng!”. Đó là tiếng nỏ tiễn bắn vào trúng các phao da và khung gỗ phía dưới. Có ba chiếc bè da đồng thời bị bắn tiễn nỏ bắn trúng, khung gỗ vỡ nát. tan rã. Trên bè bỗng chốc đại loạn. Sau một hồi rung chuyển dữ dội, bè bị lật. các binh sĩ Đại Thực rơi xuống sông giãy giụa được một lúc rồi bị nước cuốn trôi đi.
Các chiếc bè da vẫn tiếp tục thẳng tiến, tiếng trống vẫn đầy phấn khích như cũ, nỏ tiễn của quân Đường tuy lợi hại, nhưng số lượng lại không nhiều, vẫn không thể tạo thành uy hiếp chí mạng đối với quân Đại Thực. Lúc này, các chiếc bè da đã cách bờ không đến hai trăm bước. Tiếng trống được đổi thành tiếng tù và xông trận, tốc độ của bè tức tốc được tăng lên.
Sau một đợt nỏ tiễn được phát ra. phía bờ đông bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Lý Tự nghiệp nhếch mép lộ nụ cười xảo quyệt. Hắn đương nhiên không hi vọng quân Đại Thực giữa đường quay đầu bỏ chạy. nỏ tiễn chẳng qua là khúc dạo đầu. Hắn hi vọng chúng có thể đến gần hơn. Nếu chúng đến gần hơn nữa. hắn sẽ có thể dốc toàn sức diệt sạch đội giặc đến xâm phạm này.
Còn Lý Khánh An. lúc này hắn cũng chẳng phải đang ngẫm nghĩ về kẻ địch trước mắt. Hắn vẫn đang suy ngẫm về sách lược của người Đại Thực. Nếu người đưa ra sách lược của phía Đại Thực đổi lại là mình, hắn nếu thực sự muốn tấn công từ phía nam thì Tiễn trận dày đặc của quân Đường khiến những tên tân binh Khurasan không biết trời cao đất rộng này lạnh xương sống. Mười mấy chiếc bè da đằng sau đã bắt đầu bỏ chạy, còn những chiếc bè phía trước không thể quay đầu. các binh sĩ Đại Thực còn lại chỉ khác nhau ở chỗ là chết sớm hơn hay muộn hơn mà thôi.
Hàng trăm tên quân Đại Thực trong lúc tuyệt vọng phải bỏ bè nhảy xuống sống. có kẻ vụng về không thoát nổi đã bị nước sông cuốn trôi, người thông minh hơn thì biết trốn dưới bè da. nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. chỉ trong chớp mắt họ đều bị nỏ tiễn bắn chết dưới nước.
Dòng sông lại yên tĩnh trở lại, những chiếc bè da không còn người đẩy lặng lẽ lềnh bềnh trôi trên dòng Amul xa dần xa dần. để rồi biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.
Lúc này, Lý Tự Nghiệp cũng phát hiện dị trạng bờ bên kia. Quân Đại Thực đã không còn thêm quân hậu bị phía sau. Hắn kinh ngạc vô cùng. Ba ngàn quân tiên phong này rõ ràng là đến để nạp mạng.
“Lý tướng quân, mau xem. phong hỏa!” Có binh sĩ chỉ vào phong hỏa ở phía xa hô hào.
Lúc này, một tên kỵ binh phóng nhanh đến hét to: “Lý tướng quân, ngoài hai mươi dặm kia phát hiện kẻ địch có dấu hiệu muốn qua sông.”
Lý Tự Nghiệp suy ngẫm một lúc, hắn lập tức phản ứng kịp thời, hô to: “Nhanh! Một vạn kỵ binh hỏa tốc đến phía nam ngăn lại.”
“Khoan đã!” Lý Khánh An một tiếng cắt ngang, can lại đội quân đương chuẩn bị xuất phát.
Lý Tự Nghiệp cấp bách nói: “Đại tướng quân, đây là kế giương đông kích tây của quân địch, quân chủ lực của chúng chắc chắn sẽ sang sông từ phía nam.”
“Ta biết!” Lý Khánh An bình thản trả lời hắn: “Ta đã để ý rất lâu