Mùa xuân đã trở lại trên thảo nguyên, thảo nguyên bất tận như vừa được trải lên mình tấm thảm màu lục dầu dầu trên lớp đất màu mỡ. Đủ các loại côn trùng cùng thức giấc sau kỳ ngủ đông dài đằng đẵng, để thêu dệt lên bức tranh sinh động nên thơ. Nào chuột, nào rắn. nào linh dương, hươu nai...chạy khắp trên thảo nguyên. Từng đàn từng đàn cừu trắng toát đang thư thái ngậm cỏ. Dưới trời xanh mấy trắng, tuấn mã mặc sức tung chạy, tiếng cao giọng hò hét của bọn dân du mục đuổi theo bầy ngựa. Chốc chốc trong lều lại vang lên tiếng khóc inh ỏi của đứa trẻ vừa được sinh trong ngày xuân.
Nơi đây chính là nơi sở tại của nha trướng Hồi Hột. và cũng là một trong những vùng đất màu mỡ tươi đẹp nhất của thảo nguyên. Đi thêm hai mươi dặm về phía nam có thể nhìn thấy các túp lều trải dài trên thảo nguyên. Nơi đây có mười mấy vạn người Hồi Hột sinh sống. Đại trướng đỉnh vàng của Khả hãn Cát Lặc đặt đặt giữa số đó.
Dù cho màu xuân thảo nguyên tươi đẹp tràn trề sức sống, nhưng con gió hòa bình vẫn không thối được vào kim trướng của Khả hãn Hồi Hột. Trong đại trướng, mùa đông băng giá của sự chết chóc vẫn bao trùm, xung quanh vẫn sát khí trùng trùng. Hai mươi mấy tên tướng lĩnh cao cấp của Hồi Hột và do trường các bộ tộc hôm nay đã có mặt đầy đủ. Bọn họ đều đầy bụng phẫn nộ ngồi thương thảo đối sách tác chiến với quân Đường. Năm ngoái là một năm phẫn nộ nhất của người Hồi Hột. Phần lớn các bộ tộc phía tây Hồi Hột đều bị đuổi đi hoặc bị giết. Tất cả tài sản của họ bị cướp sạch khiến hàng ngàn dặm thảo nguyên bị bỏ hoang. Điều này đã phạm đến lợi ích căn bản của quý tộc các bộ Hồi Hột. Dù cho việc chiếm lĩnh và đồ sát là hành vi của ba bộ lạc Cát La Lộc. nhưng người Hồi Hột lại không cho là thế. Họ cho rằng ba bộ lạc phía tây này chẳng qua là con chó gác cổng của quân Đường, quân Đường mới là kẻ đứng sau giật dây.
Kêu gọi đánh quân Đường Bắc Đình trở thành đề tài nóng hổi nhất của các bộ tộc. nhưng Khả hãn Cát Lặc vẫn không nói một lời. Hắn hình như không mấy mặn mà với việc đánh An Tây. Dù cho Khalifah Đại Thực hồi cuối năm ngoái đã từng phái người đến gặp gỡ hắn. hi vọng Hồi Hột có thể hợp sức cùng Đại Thực đối phó quân Đường An Tây, nhưng trong lòng Cát Lặc lại rõ hơn ai hết. Bây giờ thực lực của Hồi Hột không chiếm ưu thế. tuy các bộ tộc Hồi Hột đều có phần nhinh hơn ba bộc lạc phía tây kia. nhưng nếu hai mươi vạn quân Đường An Tây tham chiến. Hồi Hột chắc chắn bị đẩy vào thế hạ phong. Hắn không phải là đối thủ.
Đại Thực tất nhiên là mời họ cùng đánh An Tây, nhưng hắn không chịu động thủ trước. Khả hãn Cát Lặc phảng phất như một con cáo sảo quyệt trên thảo nguyên, có muốn đánh thì cũng Đại Thực đánh trước, đợi sau khi An Tây đã trống vắng hắn mới động thủ. Dù cho trong đại trướng đã cãi vã động trời, nhưng Khả hãn Cát Lặc vẫn không có động tĩnh gì. Ánh mắt của hắn nhìn về phía do trường Bộc Cổ Hoài Ân. Mấy hôm trước Bộc Cổ Hoài Ân có nói chuyện với hắn. Bộc Cổ Hoài Ân đã rất thẳng thắn mà nói. Hồi Hột giờ còn lâu mới là đối thủ của An Tây. Bộc Cổ Hoài Ân cũng có tham gia trận chiến Đát La Tư. Hắn biết quân Đường có một loại vũ khí uy lực vô cùng lợi hại. Nếu bộ lạc Hồi Hột đột ngột tấn công quân An Tây, cả bộ Hồi Hột e rằng sẽ chiêu đại họa diệt tộc.
Đối với lời của Bộc Cổ Hoài Ân. Khả hãn Cát Lặc không chút nghi ngờ. Hắn căn bản không muốn động vũ lực với An Tây, nhưng hắn biết, do trường các bộ tộc trong nha trướng đều hận ba bộ phía tây thấu xương, hắn nhất định phải có hành động gì mới hòng dẹp yên. nếu không e rằng hắn khó mà có thể khống chế lượng lực tại thảo nguyên.
Nên đánh như thế nào trong lòng Khả hãn Cát Lặc ắt biết rõ, nhưng hắn lại chẳng muốn nói.Sau khi nhận được nháy mắt của Cát Lặc khả hãn. Bộc Cổ Hoài Ân bèn đứng dậy. Hắn ho khụ một tiếng rồi nói với mọi người: “Mọi người xin giữ yên lặng, xin hãy nghe ta nói một lời.”
Trong đại trướng dần lắng lại, mọi người đều nhìn về phía Bộc Cổ Hoài Ân. Ai ai cũng biết tên này từng làm quan to của Đại Đường, và cũng am hiểu tình hình của An Tây, kiến nghị của hắn nhất định sẽ có ý mới.
Mặt Bộc Cổ Hoài Ân dần hiện nét phẫn nộ trên mặt. hắn hừ giọng nói: “Ta dẫn một vạn năm ngàn quân Sóc Phương đến nương tựa An Tây, thế mà tên Lý Khánh An ấy đã đoạt mất quân quyền của ta. và còn muốn giết ta diệt khẩu. Ta và Lý Khánh An có mối thù không đội trời chung. hận này không rửa Bộc Cô Hoài Ản ta thể không làm người.”
“Nói hay lắm!”
Các tướng lĩnh trong đại trướng thi nhau vỗ tay tán thưởng, lời của Bộc Cổ Hoài Ân bọn họ đều thích nghe. Bộc Cổ Hoài Ân thấy tình hình đang nghiêng về phía mình, hắn lại gỡ mũ xuống hành một lễ với mọi người, xong hắn lại tiếp tục nói: “Có điều cách báo thù có rất nhiều, một là đoạt thành tước trại, diệt trừ tất cả chướng ngại giết chết kẻ thù mà bản thân không chút hao tồn; một nữa là đánh cho một mất một còn. tuy cuối cùng cũng giết được kẻ thù nhưng để rồi vợ con bản thân cũng mất hết; và một nữa là đại thù chưa báo mà đã thân vong, mà một cọng tóc của kẻ thù vẫn chưa chạm đến được thì bản thân đã ngã xuống, để rồi bị kẻ thù cướp đi vợ con mình, sung sướng hưởng lạc suốt đời... ”
Lời của Bộc Cổ Hoài Ân còn chưa nói xong thì trong tiếng giận dữ nguyền rủa đã xôn xao khắp đại trướng: “Đấy là hành vi của kẻ ngu muội! Đó thì gọi là báo thù gì?! Thật đúng là làm mất mặt dũng sĩ thảo nguyên chúng ta. chỉ có cách đầu tiên mới đáng là hành động của bậc nam tử trượng phu.”
Cả đại trướng bỗng chốc hỗn loạn cả lên. tiếng chửi rủa của người Hồi Hột cứ nối tiếp không ngừng; Bộc Cổ Hoài Ân và Cát Lặc Khả hãn nhìn nhau. Cát Lặc Khả hãn gật đầu tán thưởng với hắn. Bộc Cổ Hoài Ân này dẫn dắt vấn đề đúng là không tồi! Bộc Cổ Hoài Ân đắc ý cười cười, đợi cho đại trướng yên lặng trở lại, hắn lại tiếp tục cao giọng nói: “Nếu chúng ta đi đánh An Tây thì cũng như chúng ta đã chọn cách trả thù thứ ba. không những không thể đánh vào An Tây, mà ngược lại còn bị Đại Đường cùng ba bộ tộc kia nuốt chửng chúng ta.”
Trong đại trướng bỗng chốc im lặng hẳn. mọi người nhìn nhau, mặt lộ vẻ hoài nghi. Cát Khất La do trường bộ Bạt Duệ cố hỏi: “Lời ngươi nói có căn cứ gì?”
“căn cứ?” Bộc Cổ Hoài Ân cười lạnh một tiếng trả lời: “Các ngươi có biết quân Đường An Tây có bao nhiêu binh lực? Ta nói cho các ngươi biết, chí ít là hai mươi vạn. nhưng không những thế, vì hai mươi vạn là con số binh sĩ giới hạn mà triều đình Đại Đường cho phép sở hữu. Trên thực tế, năm ngoái đã có mười vạn hộ dân di dân từ Trung Nguyên dời đến An Tây. cứ coi như mỗi hộ có một người tòng quân, vậy chí ít có thêm mười vạn tân binh, và còn chưa tính binh lực của các nước Tây Vực. Nếu cộng tất cả lại, ta đoán chí ít có ba mươi năm đến ba mươi sáu vạn. mà Hồi Hột chúng ta lại có bao nhiêu binh lực?”
Mọi người trong trướng không nói gì. do trường Bạt Duệ cố lại tiếp tục hỏi: “Dũng sĩ Hồi Hột của chúng ta có thể một chọi mười, dù chúng đông người thì có gì đáng sợ? những người Hán đó dám đọ kỵ binh với chúng ta ư? Có thể địch nổi chúng ta trên lưng ngựa ư?”
“Đúng rồi! Kỵ binh Hồi Hột chúng ta thiên hạ vô địch, mỗi một dũng sĩ của chúng ta đều lớn lên trên lưng ngựa từ bé. đây đâu phải những người Hán cầm cuốc từ bé có thể so sánh?”
Các tướng lĩnh trong đại trướng đồng loạt gật đầu đồng ý với Các Khất La.khẩu khí tôn uy phong người khác lên. tự đạp mình xuống như Bộc Cổ Hoài Ân khiến tất cả mọi người đều không vui.
“Đúng là kẻ điếc không sợ súng!”
Bộc Cổ Hoài Ân lắc lắc đầu nói: “Các vị chắc đều có biết quân Đại Thực. Năm xưa chúng hoành hàng Hà Trung oai phong nhường nào, thế mà cuối cùng chẳng phải đại bại dưới tay Lý Khánh An sao? Cả Hà Trung cũng mất trong tay hắn. và còn cả Mạch đao quân An Tây, chắc các vị cũng chẳng xa lạ gì! Bây giờ đã có sáu ngàn người, nếu các vị cả Mạch đao quân cũng chả biết, vậy ba bộ lạc Cát La Lộc, Đồng La. Sa Đà thì cũng quen đấy chứ!? Bọn họ cùng là những người lớn lên trên lưng ngựa, và uống sữa ăn thịt như các vị, bọn họ cộng lại có tất cả bốn vạn người. và còn có Hiệt Già Tư vẫn đang âm thâm câu kết với chúng, thậm chí quân Đường không cần phải xuất binh mà chỉ bốn bộ tộc này cũng đủ đọ sức với chúng ta. Vậy các vị nói thử xem, nếu khai chiến với An Tây, không phải kết quả thứ ba thì sẽ là gì?”
Các tướng lĩnh đều im lặng, dù cho trong lòng họ phẫn nộ bất bình nhưng họ không thể phủ nhận những gì Bộc Cổ Hoài Ân đã nói. Bọn họ quả thật không phải đối thủ của An Tây.Trong đại trướng bỗng chốc trở nên im phăng phắt. Ai ai đều phẫn nộ bất bình, có một luồng lửa giận trong lòng mỗi người dù làm thế nào cũng không thể dập tắt. Mùa đông vừa rồi họ quả thật bị đánh cho tan tác, mối hận này thế nào cũng không nuốt nổi.
Lúc này, Khả hãn Cát Lặc thấy thời cơ đã đến. hắn bèn đứng dậy nói: “Vậy được, ta sẽ phát ngôn vài lời.”
Bộc Cổ Hoài Ân lúc này đã ngồi xuống. nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, hắn đã có thỏa thuận với Khả hãn Cát Lặc trước. An Tây họ không nhảy vào nổi, nhưng để có thể bình ổn chúng nộ, bọn họ nhất thiết phải có biểu thị.Hắn làm như thế là vì Ca Thư Hàn có một lá thư mật gửi hắn. hi vọng hắn có thể thuyết phục Khả hãn Cát Lặc gây áp lực với Đại Đường. Nếu được như thế. Ca Thư Hàn ắt sẽ hậu tạ. Bộc Cổ Hoài Ân và Ca Thư Hàn tư giao rất tốt, về mặt tình cảm cá nhân mà nói, Bộc Cổ Hoài Ân nguyện ý giúp Ca Thư Hàn việc này. Huống chi là Ca Thư Hàn là Tiết độ sứ Lũng Hữu. Hà Tây, Bộc Cổ Hoài Ân phải tìm cho mình một con đường lui nữa. Vì thế hắn đã cực lực thuyết phục Khả hãn Cát Lậc.May thay lúc này Đại Thực lại phái sứ giả đến. nên Bộc Cổ Hoài Ân bèn chỉ ra nếu chỉ tọa sơn quan hổ đấu. chi bằng để An Tây và Đại Thực đấu. cho lưỡng bại cư thương, cuối cùng Hồi Hột sẽ ngồi ngư ông đắc lợi.
Chính sách lược này đã thuyết phục Cát Lặc Khả hãn, cuối cùng hắn cũng đã chấp nhận kiến nghị của Bộc Cô Hoài Ân. Cát Lặc Khả hãn biết quân Sóc Phương không nhiều, đại chiến Thạch Bảo thành và thêm lần A Bạch Tư đại loạn đã khiến quân Sóc Phương đại thương nguyên khí. Triều đường Đại Đường tuy có đủ binh lực nhưng sẽ không đến nhanh như thế. Bây giờ Sóc Phương cùng lắm có ba vạn quân, còn quân đội Lũng Hữu lại phải đóng căn cứ tại Hà Hoàng, có thể nói Lũng Hữu đã trống rỗng. nếu tạo chút áp lực với Lũng Hữu không chừng sẽ thu được hiệu quả thần kỳ. Cát Lặc khã hãn lại nhớ ra việc họ phái sứ giả đến Trường An năm ngoái đã bị hạ nhục, mối hận này hắn cũng không thể nào nuốt xuôi được.
Các tướng lĩnh trong đại trướng nghe Khả hãn phát ngôn đều không dám nói gì, mà chỉ lặng lẽ đợi chờ quyết định cuối cùng của Khả hãn. Cát Lặc Khả hãn từ từ nói: “Ta biết mùa đông này mọi người đều chịu phải thiệt hại, nhưng chúng ta nhất định sẽ đòi lại thiệt hại này về. không phải đòi của An Tây, mà là đòi của hoàng đế Đại Đường. Chó cắn phải chúng ta thì chúng ta đi đòi tiền bồi thường của chủ nó, các ngươi nói phải không?”
Mọi người nghe Khả hãn ví von An Tây là cho đều bật cười, lũ lượt nói: “Khả hãn nói đúng! Chó chạy nhanh qua chúng ta không đuổi theo kịp thì đi đòi của chủ nhân nó.”
tinh thần AQ khiến tâm trạng vừa rơi xuống vực thẳm của họ lại được quật dậy, Cát Lặc Khả hãn hừ lạnh một tiếng: “Mùa đông năm ngoái quân An Tây đã trăm điều hiếp đáp chúng ta, sứ giả ta phái đến Trường An đòi lại công bằng thì bị triều đình Đại Đường hạ nhục. Qua đó khiến ta hiểu rõ một lý lẽ ở đời, nếu phải đi cầu xin kẻ khác ban bố cho mình một sự công bằng, chi bằng tự dùng đao mà đòi! Hãy dùng thiết kỵ của chúng ta mà đi đòi lấy. Hãy nghe mệnh lệnh của ta, các vị hãy lập tức chỉnh đốn quân đội, mười ngày sau chúng ta sẽ tiến về phía núi Hạ Lan.”
Bộ máy chiến tranh của các bộ bộ Hồi Hột đã được khỏi động. Toàn bộ dân chúng của họ đều là binh sĩ, tất cả đàn ông đều cùng khoát áo giáp, cầm đao kiếm lên. các chỉ các đội kỵ binh bắt đầu từ bốn phương tám hướng tụ tập về hướng nha trướng của Hồi Hột. Mười ngày sau, Cát Lặc Khả hãn tụ tập được tám vạn đại quân hùng hổ tiến về phía Đại Đường. Chẳng mấy chốc, biên giới Đại Đường lại phong hỏa ngất trời, cảnh báo được truyền ngay đến Sóc Phương tiết độ phủ.
Vương triều Đại Đường không giống những vương triều khác trong lịch sử. phòng nhờ trưởng thành đề phòng ngự các dân tộc thiểu số phương bắc. Đường triều không có trùng tu lại trưởng thành, chủ yếu là dựa vào ba thành chịu hàng (thành thọ hàng)Tây, Trung, Đông của Âm Sơn đề phòng Bắc Hồ đến phạm. Trên thực tế, vào thời Sơ Đường. Lý Thế Dân càng đích thân dẫn đại quân tấn công Đột Quyết phía Bắc. Vương triều Đại Đường dựng nước hơn một trăm năm chưa từng phải bị động phòng thủ Bắc Hồ, mà đội kỵ binh mạnh mẽ của họ sẽ chủ động đi chinh chiến. nhưng đến thời Trung Đường, quốc lực suy yếu. bốn phía chịu địch lại công thêm tình hình gom góp ruộng đất quá nghiêm trọng, dẫn đến binh chế bại hoại, vương triều Đại Đường đã không còn uy nghiêm như thời mới kiến quốc.
Theo phân chia của Tiết độ sứ. việc phòng ngự các dân tộc du mục phía bắc bành trướng về phía nam la do Phạm Dương Tiết độ sứ phía đông nam cùng Sóc Phương Tiết độ sứ trung bộ, và Bắc Đình Tiết độ sứ phía tây đảm nhiệm, nhưng lần này Hồi Hột nam tiến lại đi đường giữa, sẽ do Sóc Phương Tiết độ sứ chính diện đón địch.
Trước mắt. Sóc Phương Tiết độ sứ là An Tư Thuận, hắn vốn dĩ có bảy vạn đại quân nhưng sau trận chiến Thạch Bảo thành hắn bị mượn đi ba vạn quân đội và từ đó không được trả lại. công thêm năm ngoái A Bạch Tư dẫn bộ hạ bỏ trốn về phía tây khiến Sóc Phương nguyên khí đại thương. Dù cho Sóc Phương vẫn không ngừng chiêu mộ binh sĩ. nhưng binh lực vẫn nghiêm trọng không đủ. trước mắt chỉ có ba vạn sáu ngàn binh. chỉ có bấy nhiêu binh lực thế mà năm ngoái còn bắt đầu bị thuật đế vương của Lý Long Cơ chia rẽ. Hắn phong con trai mình Biện vương Lý Kính làm Thiện Vu đô hộ phủ đại đô hộ kiêm Sóc Phương tiết độ phó sứ, trấn thủ Cửu Nguyên, giao hết một vạn năm ngàn người của Cửu Nguyên. Hoành Tái, Yến Nhiên quân và thành thọ hàng Tây cho hắn quản. bản thân Lý Kính trấn thủ tại Cửu Nguyên, đang đợi thời cơ chính mùi sẽ tước hết quân đội của An Tư Thuận.
Sau khi đại quân Hồi Hột vượt qua Âm Sơn. các thành bảo vùng biên giới đều lập tức cho đốt cháy phong hỏa. Do thanh thế quân Hồi Hột hùng hồ, quân hoành Tái, Tây thọ hàng thành và Yến Nhiên thành đều lần lượt bị quân Hồi Hột công phá, có quân trấn thủ lần lần bị đánh bại. Trung tuần tháng ba. đại quân Hồi Hột đã vượt qua sông Hoàng Hà tại phía