Sau khi đắc thủ Diêm Châu, Khả hãn Cát Lặc chia đại quân làm bốn lộ bắt đầu cướp bóc tài sản và lương thực ở các châu bắc bộ Quan Lũng để bổ sung vào phần hậu cần của mình. Do thấy An Tây không có dấu tích xuất binh, quân Hồi Hột bèn đại cứ nam xâm. trong đó đội quân Hồi Hột tấn công Hạ Châu chính là Tư Kết bộ trong cửu bộ Hồi Hột. thủ lĩnh là Tư Kết Ôn hãn.
Hạ Châu vốn dĩ cũng có một quan phủ, như sau khi phủ binh dần dần bại hoại, quân phủ Hạ Châu cũng dần trở thành một doanh trại trống không, chỉ có vài trăm hương dũng (* Lực lượng hỗ trợ thêm cho quân đội, đại loại như phường đội địa phương ngày nay. giúp duy trì trị an địa phương.) do thái thú Hạ Châu chiêu mộ để duy trì trị an, nhưng phần lớn người sống trong cảnh nội Hạ Châu đều là người Đảng Hạng. Trong dó bộ lạc lớn nhất Đảng Hạng chính là Thác Bạt bộ, được phia bố tại hai Hạ Châu và Ngân Châu. Khi quân Hồi Hột đột nhiên đến xâm lăng, do trường Thác Bạt bộ Thác Bạt hùng đương dẫn theo thê tử đến thương lượng với việc mượn lương thảo với thái thú Hạ Châu trong thành Hạ Châu. Thác Bạt Hùng chỉ dẫn theo ba ngàn người hộ vệ, căn bản không chống đỡ nổi tiến công của người Hồi Hột. nên đành phải rút quân về trấn thủ tại thành Hạ Châu, đồng thời phái người đến Ngân Châu cầu chi viện.
Thê tử Thát Bạch Hùng là Anh khả, chính là con gái của Phòng Đương Lạc, nàng cũng vội viết thư cầu viện với phụ thân và huynh đệ. May thay là thủ đoạn công thành của quân Hồi Hột quả thật cấp thấp, chúng cũng chẳng có thang mây, cũng dùng mỗi gỗ cứng để tông cửa thành, vì thành mà tranh đoạt cửa thành đã trở thành tiêu điểm của trận ác chiến song phương.
Bốn bề Hạ Châu đều có hộ thành hà. chỉ cần kéo cầu treo lên thì sẽ không thể đến gần cửa thành. nhưng do cầu treo cửa đông do được xây đã từ quá lâu. giờ hư hại không thể kéo lên được, vì thế nơi đây đã trở thành nơi tấn công chính của người Hồi Hột. Hàng vạn kỵ binh Hồi Hột xếp dày đặc ngoài ngoại ô ở phía đông thành. Bọn chúng đang phấn khích đến cực độ, ánh mắt chúng đầy thèm khát tham lam như đàn sói đói. chỉ cần tiến vào trong thành được, thì tất cả tài sản và phụ nữ trong thành đều sẽ thuộc về bọn chúng.
Có điều việc tiến công của chúng lại chẳng thuận lợi gì. Hạ Châu không phải con cừu non yếu ớt đợi chờ người ta đến cắt tiết như Diêm Châu. Hạ Châu lại có quân thủ, có điều số quân trấn thủ này vẫn chưa đủ để ngăn chặn lòng tham cuồng dại của quân Hồi Hột. Hàng trăm tên đại hán Hồi Hột lực lường cùng ôm khúc cự mộc dài năm trượng vừa hô hào cùng tông vào cửa thành. Trên thành lâu đá tảng được ném xuống rào rào như mưa rơi. không ngừng có quân Hồi Hột trúng phải đá mà ngã gục. Có quân Hồi Hột phía sau cùng phát đợt tiền đến hàng vạn mũi cùng bắn về phía thành lâu. Dù cho cung tiễn của Hồi Hột thua xa của quân Đường, nhưng được cái bọn chúng số lượng đông đảo, lấy nhiều đè ít. trận mưa tiễn dày đặc đã vẫn đủ sức ép cho người Đảng Hạng trên thành lâu khônangóc đầu lên nổi.
“Đùng!” Một tiếng vang ầm trời, cục mộc tào vào cửa thành, cả tường thành đều lảo đảo, cửa thành cũng rung lên dữ dội, nhưng vẫn còn chưa bị tông ra.
“nữa!” Tư Kết Ôn hẳn quất roi ngựa nghiêm giọng thét lên.
Hàng trăm người lập tức lùi ra sau lấy trớn. Lúc này thế tiễn của quân Hồi Hột đã bớt dần. từng mảnh đá từ trên thành lại lần nữa rào rào ném xuống. lại vài chục người bị đá văng trúng rơi xuống hộ thành hà.
“Mẹ bà nó, người trên thành lâu không phải quân Đường.”
Tư Kết Ôn hàn bỗng nhìn rõ, người đứng trên thành lâu là một số người Đảng Hạng mặc áo trắng. Hèn chi bọn chúng không có loại cung tiễn lợi hại như của quân Đường. Tư Kết Ôn hàn đột nhiên phấn khởi hẳn lên. hắn hô to: “Kẻ đầu tiên xông được vào thành có thể tự ý lựa chọn một trăm người phụ nữ.”
Lời hắn vừa dứt đã làm binh sĩ Hồi Hột gào rú lên điên cuồng. Lại vài ngàn người cùng xông lên phía trước. Bọn chúng giơ cao khiên hộ vệ cho những binh sĩ ôm cự mộc tông cửa. Hàng ngàn tấm khiên khổng lồ đã bảo vệ cự mộc nghiêm ngặt, nhìn nó cứ như một con rết thiết giáp trăm chân.
Cự mộc lại một lần nữa tông vào thành môn. Lúc này đá ném từ trên thành xuống đã không còn hiệu quả như vừa rồi. cùng lắm chỉ tạo được tiếng lẻng kẻng khi rơi vào các tấm khiêng được quân Hồi Hột giơ cao chắn đỡ. Và cùng lúc ấy, quân Hồi Hột lại một lần nữa phóng hàng vạn cây tiễn, vài chục người phía quân Đường do tránh đi không kịp đã bị tiễn bắn phải, thét lên tiếng kêu thảm rồi rơi xuống thành. Lại một tiếng tông cửa thành đùng đùng chấn động. Cửa thành đã chao đảo dữ dội như một ngọn đèn chong cheo trước gió, mắt thấy cũng chẳng còn cậm cự được bao lâu. Có lẽ chỉ cần một giọt nước tràn ly, một đòn cuối cùng nữa thôi!
Thái thú La Tẩy Nghiễn trên bờ thành đã biết đại thế sắp qua. hắn từ từ rút kiếm ra nhìn bọn người Hồi Hột đông đúc và tai hại như bọn cào cào thở dài một tiếng. Hắn đưa kiếm kề sát vào cổ, ai ngờ Thác Bạt Hùng đằng sau đã ôm chằm lấy hắn thét to: “La thái thú vạn vạn không thể làm thế, kỵ binh của ta nhất định sẽ có thể bảo vệ ngươi bình an rời khỏi nơi đây!”
La Tẩy Nghiễn lắc lắc đầu. thần sắc nghiêm túc nói: “Ta là quan phụ mẫu một phương, đương nhiên phải cùng tồn vong với thành trì. làm sao lại có thể bỏ lại phụ lão cả thành tự mình bỏ trốn!”
Lúc này, quân Hồi Hột đã phát động đợt công kích lần thứ ba. Chúng lùi lại sau chừng trăm bước, dồn hết sức mạnh vào khúc cự mộc. miệng lại cùng hô hào phát động rồi xông thẳng đến. Đợt công kích này sẽ quyết định số phận bi thảm của thành Hạ Châu.
Ngay tại lúc này, phía sau quân Hồi Hột bỗng chốc đại loạn. chỉ thấy xa xa cát vàng cuồn cuộn, hình như đang có một chi quân đội đã đến. chỉ trong chớp mắt họ đã xông vào đại quân Hồi Hột đang mong đợi vào thành kia. Đội quân đến chi viện lợi hại vô cùng. họ đánh cho kỵ binh quân Hồi Hột tan tác. những người Đảng Hạng đứng trên thành trông mà mừng rỡ reo hò, Thác Bạt Hùng cũng nhìn thấy rõ, mãnh tướng đứng đầu tướng vóc hùng tráng vạm vỡ khác người. tay hắn cầm một thanh gậy đồng to tướng, từng phát đòn của hắn đều đủ cho quân Hồi Hột đầu vỡ máu chảy. chỉ trong một chớp mắt quân Hồi Hột đã bị giết chỉ còn lại vài chục người.
Thác Bạt Hùng túm lấy tay của La Tẩy Nghiễn quên mình reo lên: “Mau nhìn, đó chính là em vợ của ta. viện binh của chúng ta đã đến. Các anh em đâu. chúng ta ra ngoài thành giết địch nào!”
Việc công thành của người Hồi Hột cũng đã dừng lại. bọn chúng bắt đầu quay đầu người tiến hành phản kích. Nhưng lúc này, cửa thành ở sau lưng lại được mở to, ba ngàn kỵ binh Đảng Hạng ùn ùn xông ra. Bọn chúng sĩ khí cao ngất, trong ngoài cùng phối hợp đánh cho quân Hồi Hột đại bại.để rồi cuối cùng phải bỏ giáp đào tẩu. Quân Hồi Hột bị Đảng Hạng giết không dưới bốn ngàn người.
Đại thắng Hạ Châu đã trở thành bước ngoặc lớn cho cuộc xâm lăng của Hồi Hột lần này. chiến thắng của nó đã cực liệt động viên sĩ khí của quân dân kháng chiến của các nơi. Người Hán. người Đảng Hạng. Thổ Dục Hỗn đều thi nhau chống đối lại kỵ binh Hồi Hột. Đầu tháng tư cùng năm, Khả hãn Cát Lặc của Hồi Hột đã ý thức được khó mà gây nên trò trống gì cho Đại Đường, nên cũng chỉ đành bắt buộc phải bỏ việc cướp bóc tại phía bắc Quan Lũng, thu hồi binh lực trở về Cửu Nguyên. cũng bỏ việc vây Linh Châu. Lúc này, người Hồi Hột lại trở về sách lược ban đầu. phái sứ thần đến Trường An. yêu cầu đàm phán điều kiện rút quân với triều đình Đại Đường.
Cùng với việc Hồi Hột rút quân về phía bắc. Linh Châu thành cuối cùng đã được giải vây. An Tư Thuận cũng thở phào một hơi dài, nhưng nguy cơ này vừa mới qua đi thì nguy cơ khác lại ập đến. Vừa đuổi được quân Hồi Hột đi, ý chỉ của Lý Long Cơ lại đến. Vì đại bại của An Tư Thuận thành Định Viễn, hắn bị miễn đi chức Tiết độ sứ. lệnh hắn tạm thời làm đô đốc Linh Châu, sau khi giao quân quyền xong phải hồi Kinh báo cáo công tác.
Vừa tiễn sứ giả ra đi. An Tư Thuận lập tức nổi cơn lôi đình, hắn xé nát cả thánh chỉ, chỉ tay về hướng Trường An chửi rủa: “Thắng bại là lẽ thường tình của binh gia, Ca Thư Hàn tổn binh hao tướng thì lại được phong vương, An Lộc Sơn thảm bại Khiết Đơn không bị gián mà còn được thăng, Dương Quốc Trung đại bại tại Nam Chiêu lại được làm thừa tướng, còn ta chỉ thua có mỗi trận này mà lại đòi bãi miễn chức ta, công bằng ở đâu? Đạo trời ở đâu cơ chứ?”
Lúc này, ái tướng tâm phúc Cao Tú Nham khuyên hắn nói: “Đại soái, đây chẳng qua là cái cớ để thánh thượng đoạt lại quân quyền mà thôi, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng thấy rõ. Thuộc hạ chỉ lo là đại soái một khi vào kinh chỉ e rằng lành ít dữ nhiều. Thánh thượng để đảm bảo Biện vương có thể nắm vững Sóc Phương nhất định sẽ giết đại soái, cũng giống như năm xưa giết Vương Trung Tự rồi đưa Ca Thư Hàn lên vậy. Đại sớm phải sớm có quyết định!”
Lửa giận trong lòng An Tư Thuận hừng hực bừng cháy, hắn hậm hực nói: “ngươi nói quả thật không sai, hắn thu thập tên Lý Khánh An trước mà lại không thành công, nên giờ bèn quay sang đối phó bọn Tiết độ sứ gần hắn hơn như chúng ta. chi tiết là binh lực trong tay ta không nhiều, nếu khôngta nhất định sẽ phán cho hắn xem!”
Cao Tú Nham bèn nham hiểm cười nói: “Đại soái đã quên Đông Bình quận vương rồi sao? Tuy rằng binh lực của đại soái không nhiều, nhưng Đông Bình quận vương lại tướng nhiều binh lắm, sao không ta lại không