Sự hồi đáp của An Tư Thuận cho triều đình rất trễ vẫn chưa đưa đến Trường An, nhưng thư cầu cứu hắn đưa cho An Lộc Sơn lại vô vàn cấp tốc, bốn ngày sau bèn đưa tới Hà Bắc.
Cũng giống như An Tây của Lý Khánh An. An Lộc Sơn cũng đồng thời kiêm nhiệm thống lĩnh Phạm Dương kinh lược chỉ độ Doanh điền sứ, hắn không chỉ nắm giữ quân quyền, đồng thời cũng khống chế quyền tài chính địa phương, điều này đã làm cho hắn có tài lực và vật lực hùng hậu tiến hành khuếch trương binh lính, ở năm trước khi công đánh Khiết Đan. hắn phát binh sáu vạn đại quân, kết quả đại bại quay về, sáu vạn đại quân tồn thất hơn phân nửa, nhưng An Lộc Sơn đã lợi dụng tài lực trong tay bèn nhanh chóng bổ sung binh lực.
So với An Tây, Hà Bắc dân số đông đúc. tài lực hùng hậu. tài nguyên mà An Lộc Sơn sở hữu mạnh hơn Lý Khánh An rất nhiều, hơn nữa thú hạ chiến tướng của hắn nhân tài vô số kể, danh sĩ mộ liêu nhiều như mưa sa, điều này đã làm cho An Lộc Sơn trở thành Đại Đường đệ nhất cường phiên trên danh nghĩa là xếp thứ nhì. nhưng thật chất lại là đứng thứ nhất.
Cho dù An Lộc Sơn thế lực lớn mạnh, nhưng bản thân hắn lại vô cùng kín đáo, hắn thích thiết yến mời khách, hắn luôn nói với mọi người trên yến tiệc, An Tây đất đai rộng lớn. binh lực đông đảo, Lý Khánh An mới là Đại Đường đệ nhất cường phiên, không chỉ nói trên yến tiệc, hắn còn phái người đi khắp các nơi Trường An Lạc Dương tuyên truyền An Tây thực lực lớn mạnh, với ý đồ chuyển sự chú ý của mọi người đến An Tây.
Hắn biết mình không giống Lý Khánh An núi cao hoàng đế xa. Lý Long Cơ rất khó quản chặt, còn Hà Bắc của hắn gần sát Trung Nguyên, quan viên địa phương đông đúc, hắn hễ có chút gió thổi cỏ lay, liền sẽ truyền đến tai của Lý Long Cơ, vì vậy hắn đâu đâu cũng biểu hiện sự trung thành với Lý Long Cơ. khắp nơi lùng sục kỳ trân dị bào, đưa tới cho Dương quý phi và Lý Long Cơ, sau khi Dương quý phi bị lạnh nhạt, hắn lại ra sức bợ đỡ Võ Hiền Nghi, cả thị nữ hầu cận Võ Hiền Nghi cũng âm thầm nhận được nghin quan hối lộ của An Lộc Sơn. vì vậy, Võ Hiền Nghi đắc sủng tự nhiên ra sức tỉ tê thổi gió kề gối cho Lý Long Cơ, làm cho Lý Long Cơ càng thêm tín nhiệm An Lộc Sơn. không những rút đi hoạn quan giám quân của hắn. thậm chí Tiết độ sứ các nơi đều có thân vương trấn giữ. mà chỗ của An Lộc Sơn lại không có.
Cho dù có được sự tín nhiệm của Lý Long Cơ, nhưng An Lộc Sơn không hề gối cao bớt phiền lòng, hắn vẫn âm thầm bí mật tiến hành trù bị, năm ngoái hắn mệnh tâm phúc trong triều phóng hỏa đốt cháy kho binh khí Trường An. làm cho ba mươi vạn binh khí Đại Đường tích lũy mấy mươi năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, đối nội, hắn đã có được quyền đúc tiền, bèn ào ạt đúc ra tiền bạc kém chất lượng, vơ vét tiền của trong dân gian, lại phái người đi Bột Hải nấu muối, ở Trung Nguyên bán lén muối lậu số lượng lớn. lại học chế độ đoàn luyện của Lý Khánh An ở khu vực Phạm Dương và Bình Lô thực hiện chế độ liên bào, đem dân chúng tập trung sinh sống trong thành bảo, ngày thường huấn luyện số lượng lớn dịch quân nhân dự bị, hắn đã có thể huy động hai mươi vạn đại quân.
Cơn bão tước phiên từ cuối năm ngoái trở đi cũng không tránh khỏi quét tới Phạm Dương. An Lộc Sơn vô cùng hồi hộp, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Phạm Dương của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị Lý Long Cơ dòm ngó. Lý Long Cơ có túi nhiệm hắn đến mấy, cũng sẽ không tín nhiệm bằng con trai của mình, giang sơn Đại Đường là họ Lý, chứ đâu phải họ An. để ứng phó với nguy cơ, hắn mệnh Trường An liên lạc quan Lưu Lạc Cốc lúc nào cũng chú ý động thái của triều đình, đồng thời ra sức hối lộ cận vệ thị tùng trong cung, phải nắm bắt nhất cứ nhất động của Lý Long Cơ.
Ngay sau khi bùng nổ sự kiện Hồi Hột nam xâm. Lý Long Cơ mượn việc này bắt đầu chính thức tước phiên. An Lộc Sơn bèn biết ngày tháng không còn nhiều, hắn đã không còn màng tới có thể sẽ tiết lộ dã tâm. bèn lập tức hạ lệnh ở Bình Lô tập kết dân đoàn, trên danh nghĩa hoa mỹ là huấn luyện mùa xuân, trên thực tế bèn là chuyển bọn họ thành quân chính quy.
Tối hôm nay, thư cầu cứu của An Tư Thuận đã đưa tới Đông Bình quận vương phủ của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn tuy tài văn hạn hẹp, nhưng thư phòng của hắn lại vô cùng quý giá. cũng không thể nói là có phong cách gì. chỉ là cứ đem các vật quý giá khác nhau cất đặt trong phòng là được, tranh của Ngô Đại Từ. Diêm Lập Bồn. chữ thảo của Trương Húc, thơ của Lý Bạch. Vương Duy, các loại bút tích nguyên gốc tùy ý treo trong phòng, còn các loại kinh Phật sách Đạo và kinh điển Nho gia lại càng là nhiều không đếm xuể, chất đầy cả ba gian phòng.
Nhưng những tự họa và thư tịch của những danh nhân này An Lộc Sơn trước giờ đều khinh khi chẳng thèm ngó đến. cái hắn duy nhất thấy hứng thú chính là một chiếc bản đồ sa bàn. đây là học được từ bên Lý Khánh An. ba trăm công tượng mất thời gian một năm đem non nước địa hình, thành phố nhân khẩu, cầu đường trú binh v.v... của các nơi Hà Bắc, Hà Đông. Hà Nam và Quan Trung dùng bùn dựng nên. vô cùng trực quan sinh động. chiếc sa bàn này cũng là một vật yêu thích nhất của An Lộc Sơn. đã từng có một thị nữ bất cẩn mang một chén trà đồ lên sa bàn. kết quả làm cho hắn nổi giận lôi đình, đích thân rút kiếm đâm chết thị nữ. từ đó về sau. bất kỳ hạ nhân nào không cho bước vào phòng đặt sa bàn của hắn.
Sa bàn đặt trong một ngôi nhà trơ trọi, trong nhà không có cửa sổ bốn góc treo lơ lửng mười viên dạ Minh Châu to bằng trái bưởi. trong phòng được chiếu sáng như ban ngày.
An Lộc Sơn yên tĩnh đứng trước sa bàn. ánh mắt dán chặt rất lâu vào mảnh đất Quan Trung béo bở kia. có lẽ nói Quan Trung hắn cũng không hề quan tâm, hắn chỉ quan tâm một điểm nhỏ như đầu kim kia trong Quan Trung, đó mới là thứ mà hắn thật sự có hứng thú.
Dã tâm của An Lộc Sơn không phải trời sinh mà có. năm Thiên Bảo thứ sáu về trước, hắn vẫn còn chúi đầu luồn lách suy nghĩ làm sao mới có thể giữ lấy vị trí Tiết độ sứ của mình, nhưng từ sau khi khi hắn vô tình nhìn thấy quý phi diễm lệ tuyệt sắc, tâm trí hắn từ từ xảy ra thay đổi kỳ diệu, phải muốn có được Dương quý phi, hắn chỉ có thể thay thế vào vị trí của Lý Long Cơ, cho dù An Lộc Sơn đối với Dương quý phi ngày nhớ đêm mong, nhưng năm Thiên Bảo thứ mười về trước, hắn vẫn chỉ muốn cầm binh tự lập, trở thành chủ nhân Hà Bắc danh chính ngôn thuận.
Hắn thật sự có dã tâm chiếm đoạt aiang sơn Đại Đường lại là sau khi Lý Lâm Phổ do bệnh mà lùi nhạt dần ra trung tâm quyền lực của Đại Đường, không có sự uy hiếp của Lý Lâm Phổ, đã nghiễm nhiên làm tiêu tan đi một sợi dây xích xiết chặt trên cổ của An Lộc Sơn. chuyển đến do Dương Quốc Trung mà hắn trước giờ xem thường nắm giữ quyền tướng của Đại Đường, lúc này, việc xâm chiếm đất đai ở các nơi Đại Đường ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhân dân khốn khổ, chế độ quân đội bại hoại, Trung Nguyên trống rỗng không binh, dân oán sục sôi như nấu. An Lộc Sơn cuối cùng đã nảy sinh dã tâm chiếm đoạt giang sơn Lý thị, kiến lập vương triều An thị.
ở phía sau lưng An Lộc Sơn. mưu sĩ của hắn Cao Thượng đang ngồi trên một chiếc giường tre, từ tốn nhìn vào thư cầu cứu của An Tư Thuận, chốc chốc lại cầm hớp một ngụm trà bốc hơi nóng hổi.
Cục diện hôm nay sớm đã nằm trong dự liệu của Cao Thượng, hắn biết Lý Long Cơ nếu không động Ca Thư Hàn trước, thì tất nhiên là đối phó An Tư Thuận. Ca Thư Hàn là vì gần với Trường An, vì vậy hạ thủ gấp gáp, còn An Tư Thuận lại là vì thực lực của hắn là yếu nhất trong số mấy đại Tiết độ sứ. là nơi dễ tước phiên nhất, tựa như một trái hồng mềm. vì vậy Lý Long Cơ dọn dẹp hắn trước, cũng không có gì là lạ.
nhưng Lý Long Cơ lại đồng thời muốn tước phiên hai đại Tiết độ sứ Ca Thư Hàn và
An Tư Thuận, đây quả thật nằm ngoài dự liệu của Cao Thượng.
“Tiên sinh cho rằng, ta là giúp hay là không giúp?”
An Lộc Sơn cuối cùng đã mở miệng, giọng nói của hắn có chút khản đục. ánh mắt lo lắng làm hắn có vẻ tư lự phiền muộn. An Tư Thuận là tộc huynh của hắn. bọn họ trước giờ vẫn có thư từ qua lại. giao tình không phải tầm thường, lúc này An Tư Thuận viết thư cầu viện hắn. cho dù trong lòng hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng mối thâm tình lại khiến hắn không thể mất mặt phen này, trong lòng hắn cực kỳ khó xử.
Cao thượng lại uống ngụm trà. cười nói: “Thuộc hạ chỉ muốn hỏi đại soái rốt cuộc có muốn giúp hắn không?”
An Lộc sơn lắc đầu. “Nói thật, ta không muốn giúp, bây giờ vẫn chưa phải là lúc trở mặt với Lý Long Cơ, bây giờ giúp hắn đối với ta trăm hại mà không có lấy một lợi.”
“Vậy là đúng rồi. nếu đại soái cũng đã biết trăm hại không có lấy một lợi, vậy tại sao phải giúp chứ?”
Nói đến đây, nét mặt của Cao Thượng trở nên nghiêm trọng hẳn. nói: “Đại soái, tha lỗi thuộc hạ nói thẳng, cho dù hai người thân như huynh đệ. nhưng ở thời khắc quan hệ đến tiền đồ cá nhân này, ngài không những không thể giúp hắn. hơn nữa còn phải đại nghĩa diệt thân, bày tỏ với Lý Long Cơ thái độ ngài ủng hộ hắn bãi truất An Tư Thuận, không để ngọn lửa tước phiên cháy đến trên mình ngài, đây không phải là bo bo giữ mình, mà là đại soái cần thời gian tiến hành chuẩn bị, tuyệt không thể lúc này làm con chim đầu đàn.”
Ánh mắt của An Lộc Sơn vẫn dán chặt vào điểm nhỏ bằng đầu kim kia của Quan Trung, hắn khẽ thở dài nói: “Tiên sinh nói quả không sai a! Nói thật, ta cả nằm mơ cũng muốn đăng lên ngai vàng kia, quân lâm thiên hạ, không biết đến khi nào ước mơ này của ta mới có thể trở thành sự thật?”
“Đại soái không cần nóng vội, chỉ cần theo lời thuộc hạ từng bước cẩn trọng, trong vòng năm ba năm, tất có thể đăng lên ngôi cứu ngủ. nhưng trước mắt, đại soái phải nhịn, không chỉ phải nhịn, hơn nữa còn phải đưa nó vào hành động, ta có năm sách lược, hi vọng đại soái có thể thực thi theo.”
An Lộc Sơn cũng ngồi xuống, nói: “Tiên sinh mời nói, ta nhất định sẽ thực thi theo.”
Điều Cao Thượng thích nhất chính là điểm này của An Lộc Sơn, đối với mình răm rắp nghe theo, làm một mưu sĩ, có thể để cho chủ công mà mình theo phò răm rắp nghe theo, sự nghiệp của hắn xem như đã thành