Trời vẫn chưa sáng tiếng trống đùng đùng đã vang âm cả thành Trương Quân. Phố to hẻm nhỏ đáng nhẽ vắng bóng người cũng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, từng chiếc lồng đèn sáng như Minh Nguyệt chiếu rọi trên nẻo đường vẫn còn tối mịt của phố phường Trường An. Từng chiếc xe ngựa lốc cốc lăn bánh, cùng những quan viên cưỡi ngựa vội vã xuất hành trong đêm đen.
Hôm nay sẽ là ngày tân đế Đại Đường kế vị, phàm quan viên cửu phẩm trở lên có mặt trong Kinh thành đều phải đến yết kiến.
Lý Khánh An đã đi từ doanh trại ngoại thành đến Đại Minh cung, hắn ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi mà Ca Thư Hàn đã tặng. Hắn trông áo quần chỉnh tề, đầu đội tam lương tiến hiền quan, thân bận từ bào kỳ lân. lưng đeo dây thắt ngọc. Hôm nay hắn sẽ tham dự triều hội với thân phận Trung thư lệnh hữu thừa tướng, để đề phòng vạn nhất, hắn còn mặc thêm áo giáp nhẹ phía trong. Loại áo giáp này này được công trượng khéo tay nhất của An Tây làm bằng sắt Damascus, tinh xảo mà chắc chắn, nó dày những hai lớp, nặng mười lăm cân. có thể chống chọi được với cung nỏ tay trong vòng mười bước và cường nó trong vòng bốn mươi bước, binh đao bình thường cũng khó mà cắt đứt.
Hôm qua hắn đã nói chuyện với Vi Thanh Bình rất lâu. Vi Thanh Bình lại khuyên hắn hãy học theo nhà Tần, xây một con đường thẳng nối từ An Tây đến Trung Nguyên, để gia tăng liên hệ giữa An Tây và Trung Nguyên. Kiến nghị của Vi Thanh Bình khiến Lý Khánh An suy nghĩ cả đêm qua. đừng nói là lời khuyên của Vi Thanh Bình khuyên hắn nên rút ra đằng sau tiền tuyến rất thành khẩn, mà việc xây sửa đường này cũng có một ý nghĩa thực tế. Lý Khánh An đã tận mắt nhìn thấy con con đường thăng nhà Tần tại Quan Nội Đạo, đường được làm rất kiên cọ đến nay một cọng cô vẫn chưa mọc được, có thể ví nó như con đường cao tốc thời cổ đại.
Thông thường mà nói Đường gia kỵ binh từ Bắc Đình đến Trường An nhanh nhất cũng phải mất một tháng, và lắm lúc do đường xá trắc trở khó khăn, cả chặng đường dài còn không thể phóng nhanh ngựa đi. Nếu kiến tạo quan đạo lớn thì chặng đường từ Bắc Đình đến Trường An cùng lắm chi mất nửa tháng. Nếu xây thêm dịch trạm đổi ngựa, cộng thêm trang bị người ả Rập và Đại Uyển tốt nhất, vậy tín sứ từ Bắc Đình đến Quan Trung có thể chỉ chừng mười ngày đã đủ.
Kiến nghị này khiến Lý Khánh An rất phấn khích, nhân lực không thành vấn đề. Tối qua hắn đã gửi thư đến Toái Hiệp, lệnh cho Chính sự đường An Tây bắt tay vào việc sửa đường, lại mệnh cho Phong Thường Thanh từ Sindh chiêu mộ mười vạn dân công, và điều tập hàng ngàn con voi to khỏe đến gia nhập vào việc sửa đường. Ngoài ra, theo thỏa thuận giữa hắn và Lý Hanh, sẽ dời ba mươi vạn hộ dân từ Lũng Hữu, Quan Nội Đạo, Hà Nam Đạo đến An Tây, nhất là vùng Hà Nam Đạo năm nay vừa xảy ra hạn hán. khắp nơi dân chúng đói khổ có thể dùng sức lao động để đổi cứu tế, lệnh cho họ sửa đường từ phía đông.
Lý Khánh An vừa giở sổ sách kho trên bàn ra, trên đấy đã ghi rõ ràng thành quả thanh tra tông thất trong vòng hai tháng nay của Lý Dự. thái thương các nơi trong Quan Trung giờ đều có lúa gạo, lúa mạch tồn kho chừng ngàn vạn thạch, trong Tả tàng có tiền sáu trăm vạn quan, và một lượng lớn vàng bạc châu báu. Nhìn ghi chép trong sổ sách mà Lý Khánh An không khỏi không thán phục quyết tâm của Lý Dự. Tuy Lý Dự đã không còn. nhưng hắn lại để lại cho người tiếp vị của hắn đủ số vật tư. Có số tiền và lương thực này thì việc tu sửa con đường thẳng đến Đại Đường chắc không thành vấn đề.
Lúc này, xe ngựa của hắn bỗng dưng dừng lại, nhìn qua cửa sổ Lý Khánh An đã thấy Minh Đức môn. nhưng hình như đối diện đang có một đoàn người. Thân binh khẽ giọng bẩm với hắn: “Đại tướng quân, là Ca Thư Hàn.”
Vừa dứt lời thì Ca Thư Hàn ở đối diện đã cười sang sàng nói, “Có phải là Lý đại tướng quân chứ?”
Lý Khánh An kéo rèm xe lên, chỉ thấy đối diện cũng có một chiếc xe ngựa. đó chính là xe ngựa của Ca Thư Hàn. Hơn hai năm không gặp, Ca Thư Hàn đã già hơn thấy rõ, thần sắc cũng không tốt lắm.
Lý Khánh An chấp tay cười nói: “Ca Thư huynh, đã lâu không gặp, huynh dạo này thế nào?”
Ca Thư Hàn tối quan thâu đêm trở về. Hai ngày nay tâm trạng hắn không mấy tốt. vốn dĩ mong Lý Hanh lên ngôi hắn sẽ được phong Quan Nội Đạo tiết độ sứ, đây là lời hứa Lý Hanh với hắn, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại bị tên Lý Khánh An này chiếm mất Quan Nội Đạo.
Lời hứa của Lý Hanh cũng từ Quan Nội Đạo chuyển thành Hán Trung, hơn nữa còn không có bất kỳ phong hiệu nào. Việc này khiến Ca Thư Hàn vô cùng bất mãn, nhất là sau việc sáng hôm qua Lý Khánh An đã giết Mạnh Vân và La Chính Nghĩa, Lý Hanh hoàn toàn không có phản ứng gì. Không những như thế. Lý Hanh còn nhanh tay chuyển quân quyền cho Vương Tư Lễ. Như thế chẳng phải nói rõ là Lý Hanh và Lý Khánh An đã có cấu kết.
Kỳ thực Ca Thư Hàn trong góc độ nào đấy đã hiểu nhầm Lý Hanh. sở dĩ Lý Hanh bán đứng Mạnh Vân là do Mạnh Vân có tập tính phản bội, hắn hôm nay đã dám phản bội Lý Dự thì ngay mai hắn cũng sẽ có thể phản bội Lý Hanh. Lý Hanh chẳng qua là mượn tay Lý Khánh An để trừ đi mối hậu hoạn này.
Nhưng Ca Thư Hàn thì không cho là thế. Trong mắt hắn, Lý Hanh vì muốn mưu nhất kỷ chi lợi nên đã đây thủ hạ đại tướng của mình đi chết. Hắn hôm nay có thể hi sinh Mạnh Vân. vậy ngày mai liệu hắn có khi nào cũng hi sinh mình? Ca Thư Hàn nghĩ mà thấy lạnh xương sống, hắn đã nhìn thấu con người Lý Hanh.
Ca Thư Hàn nhìn Lý Khánh An cười cười nói: “Lý đại tướng quân, ta có mấy lời
muốn nói với đại tướng quân, không biết có tiện không?”
Lý Khánh An cười phóng khoán: “Ca Thư huynh không ngại có thể qua xe ngựa của ta. chúng ta sẽ cùng đến Đại Minh cung.”
“Vậy được, ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong. Ca Thư Hàn bước lên xe ngựa của Lý Khánh An. hai đội quân hộ vệ gộp lại làm một cùng hiên ngang tiến về phía Đại Minh cung.
Ca Thư Hàn đảo mắt nhìn quanh xe ngựa. cười nói: “Hình như đây vẫn là chiếc xe ngựa năm xưa ta đã tặng đại tướng quân!”
“Đúng thế! Chiếc xe này rất tốt. ta rất thích nó, thật đa tạ Ca Thư huynh.”
“Đây chẳng qua là việc nhỏ. đại tướng quân không phải khách sáo!”
Ca Thư Hàn lại khoát tay cười nói: “chỉ là trong xe ngựa không có phụ nữ thì mất đi nhiều lạc thú. Nếu đại tướng quân không dẫn nữ nhân theo, vậy ta có thể tặng tướng quân vài mỹ nhân, đảm bảo tướng quân sẽ thích.”
‘Thật đa tạ hào ý của Ca Thư huynh, ta cũng có một thị thiếp đi theo, vài ngày nữa sẽ đến thôi. Phụ nữ nhiều quá, ta nhìn đã thấy đau đầu rồi!”
Ca Thư Hàn cười ha ha nói: “Vậy đại tướng quân sẽ mất đi nhiều thú vui trên dân gian này, điều này ta thật không ngưỡng mộ tướng quân nổi.”
Lý Khánh An cũng cười nói: “Thú vui của ta e rằng Ca Thư huynh sẽ không thích đâu.”
Hai người hàn thuyên được vài câu thì Ca Thư Hàn dần dần đi vào chủ đề chính. “Đại tướng quân vẫn còn quan tâm đến Thổ Phồn chứ?”
Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: